Hậu quả của việc miệt mài quá độ chính là, đến tận giữa trưa ngày hôm sau Hứa Minh mới từ từ tỉnh dậy, cả người mềm yếu vô lực, mặt sau lạnh lẽo, có lẽ Ngô Hàn Giang đã bôi thuốc cho cậu, hơi đau, nhưng có thể chịu được.
Ngô Hàn Giang dìu cậu đứng lên, “Cảm giác thế nào?”
“Không có việc gì.”
Hứa Minh cậy mạnh tự mình bước xuống giường, hai chân run lẩy bẩy, Ngô Hàn Giang vội đỡ lấy cậu, dán vào lỗ tai cậu giải thích, “Bảo bối nhi thực xin lỗi, ta làm hơi quá.”
Hứa Minh ngượng ngùng đẩy y ra, khụ khụ cổ họng nói: “Người làm rất tốt.”
Mặt Ngô Hàn Giang nóng lên, cũng khụ theo một tiếng, “Đi ăn cơm trưa đi.”
“Con đi rửa mặt trước.”
Lúc Hứa Minh ngủ, Ngô Hàn Giang đã mời bác sĩ quen biết tới, bác sĩ giao một hộp thuốc trị sưng, dặn y nấu thứa ăn nhẹ cho Hứa Minh. Ngô Hàn Giang bôi thuốc giúp Hứa Minh khi cậu còn đang ngủ say, vì cậu nấu cháo thịt, xào một dĩa rau xanh.
Từ buồng vệ sinh đi ra, Hứa Minh cố gắng bước từng bước bình thường, chịu đựng mặt sau không khoẻ, ngồi xuống. Thấy rau cải trên bàn, hỏi: “Này sẽ không là người làm đi?”
“Là ta làm.”
“Người học nấu cơm từ khi nào thế?”
“Sau khi chuyển về đây ở một mình, đã học làm.”
“Oh. Ngô Hàn Giang, chuyện của con và Trạch ca, người đừng hiểu lầm, lúc con xuất viện, anh ấy đột nhiên tìm được con, nói muốn đưa con đi ra ngoài giải sầu. Bởi vì cha vẫn không đến tìm con, con nhất thời dỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-quy/1319351/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.