Mẫn Nhi đang rất cao hứng, một phen tán tụng, thấm nhập tận xương, hàn ý thật lâu vẫn không tiêu tan, mãi đến khi tôi được A Kỳ đưa về nhà rồi, nằm trên giường vẫn cảm thấy tay chân lạnh cóng.
Sau rượu đơn gối khó ngủ, giường lớn lại càng tạo thêm cảm giác trống trải.
Lật trái lật phải muốn đi vào giấc ngủ, không một lần thành công.
Đến cuối cùng, tôi rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, ngồi dậy hô lớn gọi A Kỳ, nói với A Kỳ vừa mới vội vàng tiến vào, “Những thiết bị giám sát kia, tắt toàn bộ đi.”
A Kỳ nói, “Quân Duyệt thiếu gia, từ ngày An lão đại rời đi, tất cả các thiết bị giám sát trong phòng này cũng đều đã hủy đi rồi.”
Tôi ngẩn người, ảm đạm, lúng túng hỏi, “Vậy sao?” Tiếng nói nhỏ đến nỗi dường như chính mình cũng không nghe được.
A Kỳ cấp cho tôi một câu trả lời khẳng định chắc chắn, rồi lại hỏi, “Còn có gì khác muốn phân phó không?” Thấy tôi lắc đầu, liền rất nhanh thối lui ra ngoài.
Lại chỉ còn một mình tôi, ôm gối ngồi trên đầu giường.
Không tắt đèn, bóng tối đen kịt sẽ khiến tôi càng cảm thấy lạnh giá hơn.
Tất cả đập vào tầm mắt đều là hảo ngoạn ý, bày biện và đồ điện xa xỉ, ngay cả ti vi màn hình rộng bị tôi đập bể lần trước cũng đã được thay mới toanh thành loại tối tân.
Không chỉ thế.
Tôi còn có trung tâm giải trí, còn có Lâm Tín và A Kỳ, còn có rất nhiều đàn em không quen biết, có lẽ còn có cả quyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-phi-duong-quang/1352300/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.