Lâm Tín bị tôi chọc giận rồi.
Chúng tôi dẫu sao cũng đã biết nhau một thời gian dài như vậy, hắn và tôi lại cách nhau không xa, hắn có phẫn nộ hay không, tôi đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết.
Từ đáy mắt hắn nảy lên lửa giận, hung ác chưa từng thấy, đã quen hắn lâu như vậy, tôi chưa từng biết Lâm Tín cũng có một mặt hung ác đến thế, ngay cả tôi đang nửa thất thần cũng phải có chút cả kinh.
Giận không kềm được như vậy, gần như tưởng rằng hắn sẽ động thủ với tôi, nhưng không ngờ lửa giận chỉ thiêu đốt trong khoảnh khắc, lại đột ngột lạnh xuống toàn bộ, lắng đọng nơi đáy mắt, chỉ có đau đớn ảm đạm.
Lâm Tín lại mở miệng, giọng nói cư nhiên còn ôn nhu hơn cả ban nãy.
Nắm lấy hai vai tôi, thương hại mà hỏi tôi, “Quân Duyệt, đến tận bây giờ, cậu vẫn cho rằng An lão đại đang cùng cậu chơi đùa sao?”
Hắn nói, “Quân Duyệt, cậu phải hiểu rõ, không có cái gì là vĩnh viễn.”
Lời hắn nói, tôi nghe được rõ ràng.
Sao có thể rõ ràng như vậy? Lời nói xé nát sinh mệnh tôi như thế, vẫn nói được đến ôn nhu thương tiếc thế này.
Tôi muốn cuộn thành một vòng tròn, đem chính mình cuộn thành một cái kén, không cần phải đối mặt với bi thương nữa.
Nhưng Lâm Tín không cho phép.
Hắn nắm chặt lấy tôi, bức ép tôi, nói với tôi, “Quân Duyệt, An lão đại mở một đường máu, ngồi lên vị trí này, che chở cho cậu tới tận bây giờ. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, cậu chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-phi-duong-quang/1352299/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.