Chương trước
Chương sau
Sau buổi cơm tối, phòng hiệu trưởng.

Snape ở bên trái sô pha, cả người phát ra hơi thở băng lãnh đủ để đông chết bất cứ vật còn sống dám tới gần, bất quá hiển nhiên không bao gồm Harry Potter đang ngồi bên kia nhìn y chằm chằm như rồng nhìn thấy kho báu.

Snape hung hăng trừng Harry, người kia mới kiềm chế bàn tay đang vươn ra của mình thụt về một chút.

“Severus…….” Harry nịnh nọt.

Snape nghiến răng.

“Severus, đừng như vậy.” Đẩy đẩy gọng kính trên mũi, hiệu trưởng râu bạc đứng bên cạnh bàn bộ dáng thực thích thú.

Snape oán hận lườm lão nhân, lại nhìn về phía một người khác trong phòng hiệu trưởng, Slughorn giáo sư.

“Tôi không dạy bọn trẻ chế tác tình dược.” Lão nhân mập mạp giải thích, tuy rằng ông đang là giáo sư độc dược đương nhiệm, nhưng sự kiện lần này không có quan hệ gì tới ông.

“Nếu ngươi dạy, như vậy bọn nó ít ra cũng hiểu được trình tự chế tác bình thường.” Snape khô khan nói.

“Có lẽ bỏ quá nhiều phụ liệu mê dược?” Slughorn giả thuyết, ông sờ sờ cái ót, giai đoạn đầu của tình dược rất dễ bị thất bại, chỉ cần có thể thành công tới giai đoạn sau, tỉ lệ dược liệu rất dễ dàng thay đổi.

“Harry, trò lấy tình dược ở đâu?” Cụ Dumbledore cười tủm tỉm hỏi.

Harry dường như không hề nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm nam nhân tóc đen.

Snape đâu đầu, đành phải lặp lại: “Lấy độc dược ở đâu, Potter!”

“Severus, thầy rốt cuộc cũng nói chuyện với em?” Tươi cười lập tức xuất hiện trên gương mặt thiếu niên: “Quá tuyệt vời.”

Đầu Snape càng đau tợn, hiện tại nói chuyện với Potter hệt như đàn gảy tai trâu.

Cụ Dumbledore cảm thấy tình cảnh này thực sự buồn cười, nhất là bộ dáng như bị đánh bại của Snape.

Lúc này, cửa phòng hiệu trưởng bị đẩy ra, McGonagall bị phái đi duy trì trật tự đại sảnh đường suy sụp tiến vào, sau đó còn một cô gái tóc nâu, Hermione.

“Úc, Harry!” Hermione liếc nhìn một cái liền nhìn thấy bạn tốt, bất quá đối phương không hề có chút phản ứng với tiếng kêu của cô gái.

McGonagall đối mặt với một đống ánh mắt soi mói không thể không mở miệng: “Tình dược là Potter lấy ở chỗ Granger tiểu thư.”

Vốn là Hermione sau khi quay về phòng ngủ phát hiện lọ tình dược mình giấu không thấy đâu, bình này là lúc trước cặp song sinh đưa cho cô nghiên cứu, cô gái lập tức chạy ra ngoài hỏi, kết quả nghe thấy Ginny nói có nhìn thấy Harry, mà cậu ấy có chút hoảng hốt không hề để ý tới cô bé.

Hermione lập tức hiểu ra, nhất định Harry tới tìm mình để lấy nước thuốc giả trang, nhưng trời ạ, cô chỉ đáp ứng có lệ chứ căn bản không hề làm, vì thế Hermione vội vàng tìm kiếm Harry, hi vọng Harry vẫn chưa uống, bất luận là màu sắc hay hương vị tình dược đều khác biệt với nước thuốc giả trang, Harry không ngốc tới vậy đi.

Mãi tới buổi ăn tối, Hermione vẫn không tìm được Harry.

Nhất định đã xảy ra chuyện, Hermione đành phải tìm viện trưởng nhà mình, mở mịt nói Harry mất tích.

Sau đó nữa thì cô gái cùng viện trưởng nhà mình đứng ở văn phòng hiệu trưởng.

“Giải thích rõ ràng!” Một từ nối tiếp một từ phun ra từ đôi môi mỏng mím chặt của Snape.

Hermione nhịn không được run rẩy.

“Bảo trì khoảng cách móng vuốt của ngươi!” Snape quay đầu lại gầm nhẹ với Harry: “Thành thật ngồi đó cho ta!”

Harry không tình nguyện rụt về sau, bất quá, cậu lập tức hỏi lại: “Chúng ta lúc nào mới hẹn hò?”

Hermione nghe vậy cứng đờ, ánh mắt si mê của bạn tốt dành cho đại sư độc dược làm khí lạnh từ gót chân chạy thẳng lên ót cô gái.

“Như trò thấy đó, hiệu quả độc dược thực sự không tồi.” Dumbledore trêu ghẹo tủm tỉm cười, trấn an tâm linh bé nhỏ của cô gái: “Bây giờ nói chuyện một chút, chuyện này phát sinh thế nào?”

Hermione nuốt nước miếng, lại nuốt, liều mạng vặn đầu óc, không cần phải lộ ra tin tức, cố gắng sắp xếp lời nói dối, chậm rãi nói: “Harry….. hai hôm nay ngủ không tốt lắm, em đáp ứng nấu thuốc an thần cho cậu ấy, hôm nay lúc cậu ấy tới phòng em không có ở đó, cậu ấy lầy nhầm.”

Người trúng tình dược, thần trí không rõ, Hermione nhớ lại nội dung trên sách, vì thế hiện tại Harry hẳn sẽ không phản bác lời của cô.

“Tình dược là em làm sao?” Slughorn giáo sư hỏi.

“Không, không phải.” Hermione vội lắc đầu: “Trước khi khai giảng Geogre với Fred tặng cho em.”

Giống như một trận gió lạnh thổi qua, nhiệt độ phòng hiệu trưởng lại giảm đi vài phần.

“Tôi đi tìm bọn họ hỏi phương pháp cùng dược liệu.” McGonagall vội vàng chạy đi, chuyện lần này rốt cuộc đều do học trò Gryffindor gây ra.

Không chờ những người khác nói chuyện, McGonagall đã biến mất trong lò sưởi âm tường, thẳng tới Hẻm Xéo.

“Harry?” Hermione cẩn thận đi qua Snape, tới bên cạnh bạn tốt.

“Severus……” Harry vẫn không để ý tới, cứ nhìn nam nhân tóc đen chằm chằm.

Hermione cứng ngắc nhìn về phía giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám, người này vẻ mặt như một tảng băng không hề có biểu tình: “Gryffindore trừ 100 điểm.” Không nói rõ lý do trừ vì Harry vô lễ hay vì Hermione lén tàng trữ độc dược.

Hermione rụt cổ, cô cảm thấy Snape giáo sư không giết chết mình đã quá may mắn.

Thời gian như đóng băng, lúc lò sưởi âm tường bùng lên một ngọn lửa xanh cứ như đã trôi qua một vạn năm, lúc McGonagall giáo sư xuất hiện, biểu tình trên mặt bà vô cùng xấu hổ: “Bọn họ không nhớ rõ.”

Lúc McGonagall nhìn thấy ánh mắt Snape bà lập tức nói: “Gryffindor trừ 100 điểm!”

Nói thật, trừ điểm học trò Gryffindor đã bị đuổi học thực sự không biết cái phễu ghi điểm có nhận biết được không.

Cụ Dumbledore nhịn cười không nỗi: “Đừng trừ nữa, sớm đã thấy đáy.”

“Dumbledroe! Đầu óc của ngươi bị kẹo đường lắp đầy hết rồi sao?” Snape phẫn nộ: “Ta không thấy có điểm nào đáng buồn cười?”

Cụ Dumbledore không thèm phản ứng Snape, quay đầu nói với McGonagall: “Anh em Weasley còn nói gì nữa không?”

“……….” McGonagall lại càng xấu hổ hơn, không được tự nhiên xoay người chống lại tầm mắt Snape: “Bọn họ nói bình kia là sản phẩm thí nghiệm, là kết quả tinh chế, tình dược……..cao cấp nhất.”

McGonagall lấy nhân cách thề, bà tuyệt đối không có ý quảng cáo cho cặp song sinh.

“Nghe có vẻ rất có tài hoa.” Slughorn nhận xét, sau đó lập tức phát hiện mình nói sai: “Tôi nghĩ nơi này không có chuyện của mình, tôi đi trước.” Lão nhân mập mạp nói xong không chút do dự biến mất khỏi cửa phòng hiệu trưởng.

“Đây là giáo sư độc dược ngươi thỉnh về?” Snape bén nhọn phun ra câu trào phúng.

“Tôi vẫn luôn cho rằng anh mới là đại sư độc dược tài giỏi nhất.” Cụ Dumbledore bảo trì tươi cười, không tự hỏi bao lâu liền kết luận: “Như vậy đi, đêm nay Harry ở chổ anh, anh nghiên cứu lại phương pháp giải dược?”

“Cái gì? !” Snape đứng bật dậy: “Ngươi muốn ta thu nhận….. con sư tử ngu ngốc đầu đầy hormone? !”

McGonagall cùng Hermione có bộ dáng choáng đầu hoa mắt.

“Không thì thế nào?” Hiệu trưởng làm ra biểu tình không thể không làm như vậy: “Nếu cưỡng chế đem trò ấy về ký túc xá Gryffindor, tối nay trò ấy sẽ nháo sập chỗ đó mất.”

“Albus Dumbledore!” Snape gầm nhẹ: “Ổ sư tử cho dù bạo động cũng không liên quan tới ta, ta không có lý do phải quản nó!”

“Thật sao?” Dumbledore giảo hoạt nháy mắt, một lúc sau, cụ mới nói tiếp: “Đừng như vậy, Severus, tôi cần sự giúp đỡ của anh.”

“Severus, thầy chán ghét em sao?” Harry chen vào nói, bộ dáng kia giống như nếu Snape nói chán ghét cậu lập tức sẽ khóc rống.

“Làm ơn đi, Severus.” McGonagall cũng không thể không cúi đầu xin giúp đỡ, bà không muốn ứng phó một oán phụ Potter khóc lóc ỉ ôi.

Sau một lúc lâu, Snape điểu chỉnh ra một nụ cười châm biếm, hừ một tiếng, y xoay người đi về phía cửa, Harry không nói gì lập tức chạy theo.

Đến cửa, Snape dừng lại, nghiêng đầu xấu xa nói: “Tùy các ngươi, bất quá nói trước, ta không đảm bảo mình có không kiềm chế mà giết chết cứu thế chủ hoàng kim của giới pháp thuật hay không.”

“Severus muốn em chết sao?” Ánh mắt xanh biếc của Harry lóe sáng dưới ánh đèn, cậu mỉm cười: “Em sẵng sàng chết vì thầy.”

“………”

Ầm một tiếng, cửa phòng hiệu trường bị gãy nát.

“Hiệu trưởng Dumbledore, thật sự không có vấn đề gì sao?” Hermione thật sự lo lắng cho bằng hữu.

“Không cần lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Cụ Dumbledore phất tay, dùng nụ cười hòa ái của mình trấn an. Có lẽ người khác không nhận ra, nhưng Dumbledore biết chuyện tình của hai người thì dễ dàng phát hiện, từ đầu chí cuối, cho dù Snape biểu hiện lạnh lùng cỡ nào, phẫn nộ cỡ nào, phiền toái cỡ nào nhưng không hề uốn nắn cách xưng hô thân thiết của Harry, một lần cũng không có.

………..

Hầm, đóng cửa lại, Snape nhẹ nhàng thở dài, trong thời điểm chỉ còn y và Harry, lớp ngụy trang trước mắt người bên ngoài cũng có thể dỡ xuống: “Qua bên kia ngoan ngoãn ngồi đó.” Y nói với Harry, giọng điệu bình thản mang theo vài phần nhu hòa.

Tình dược bất kể đối tượng là ai cũng sẽ bị khống chế tâm trí, chờ độc dược mất đi hiệu lực, Harry chỉ nhớ đại khái mình đã làm những chuyện ngu xuẩn, về phần chi tiết cũng không nhớ rõ, vì thế Snape mới có thể dùng giọng điệu như vậy.

“Được.” Harry lập tức nghe theo.

Snape một lần nữa phân tích vài giọt tình dược còn sót lại, thực khó khăn, cặp song sinh có thể đã vô tình thanh lọc nó, điều này làm y ngoại trừ mắng vài câu thì hoàn toàn bất lực, dù sao, thành phẩm nghiên cứu còn quá ít, cặp song sinh cũng không còn dư lại.

Ngồi trên ghế, Snape nhíu mày suy nghĩ tìm biện pháp khác.

“Thầy mất hứng sao?” Thiếu niên mắt xanh bò lại gần, vươn tay vuốt ve ánh mắt nam nhân, tay kia thì giúp nam nhân xoa xoa huyệt thái dương: “Tốt hơn không?”

Snape sửng sốt, vô luận là khoảng cách hay ánh mắt tràn ngập lo lắng kia đều làm y trong nhất thời có chút sững sờ.

Lần này không bị cự tuyệt, Harry cao hứng được một tấc lại muốn tiến một thước leo lên đùi nam nhân, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, hương vị của Severus rất dễ chịu.

Snape kéo tay Harry: “Không có gì, ngươi đứng lên.”

“Không cần.” Harry làm nũng, hư hỏng vươn hai tay ôm lấy thắt lưng nam nhân: “Em thích ở đây.”

Hơi thở ấm áp quấn quanh hai người, Snape nhẹ giọng nói: “Không cần nháo loạn, được không?”

“Em thích thầy.” Harry tiến thêm một bước thổ lộ, nhắm hai mắt lại, tựa đầu trước ngực nam nhân.

Hình ảnh trong nháy mắt bị đóng băng, không có cách nào đẩy thiếu niên ra, nam nhân bất đắc dĩ tùy ý bị ôm, mà thiếu niên nhỏ xinh thỏa mãn vùi mình trong lòng người yêu, tựa như một chú mèo con cuộn mình thành quả cầu.

Không biết qua bao lâu, chú mèo nhỏ Harry ngáp một cái: “Mệt mỏi quá…….” Harry lẩm bẩm nói.

Lăn qua lăn lại suốt một ngày đương nhiên mệt rồi, Snape thờ dài: “Vào phòng ngủ đi.”

“Không…….” Harry không mở mắt, cọ cọ đầu tóc rối bù trên người nam nhân: “Như vầy là tốt rồi.” Hai tay Harry lại càng quấn chặt nam nhân hơn: “Úc, em có nói thích thầy chưa?” Đột nhiên Harry mở trừng mắt, truy vấn.

“……..ngươi nói rồi.” Snape thực sự không có cách với kẹo siêu dính Potter.

“Ưm, em thích Severus nhất.” Harry tăng thêm âm điệu: “Còn thầy?”

Snape không trả lời.

“Em biết, Severus nhất định thích em nhất.” Harry khẳng định nói, sau đó bộ dáng lại bắt đầu mơ mơ màng màng, cậu tựa đầu sát vào ngực y, hô hấp dần dần vững vàng.

Hầm có chút lạnh, Harry vô thức run rẩy.

“Harry?” Snape nhẹ nhàng gọi, người nọ không có phản ứng, xem ra đã ngủ rồi.

Snape lúc này mới nâng hai tay, ôm thiếu niên vào lòng, tay phải nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc rối bù, đôi mắt đen dần dần hiện ra nét ôn nhu người ngoài tuyệt đối không có khả năng nhìn thấy: “Ta nên cho Gryffindor thêm 10 điểm sao? Nhóc con ngu ngốc này.”

Thực đáng tiếc, Harry say ngủ không nghe được lễ vật phúc linh tề đưa cho cậu——lời thổ lộ kín đáo chân chính từ Severus Snape.

Hoàn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.