Chương trước
Chương sau
Cho dù dược tính vẫn chưa được giải nhưng Harry Potter không thể vĩnh viễn ở trong hầm.

Đối với việc này Snape hoàn toàn không ý kiến gì, về phần Harry, hiển nhiên so với bất cứ ai càng thích thú hơn.

McGonagall sáng sớm liền chạy tới hầm, phát hiện Harry vẫn còn mang bộ dáng kia lập tức phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Làm viện trưởng của Harry, McGonagall không thể không hao hết miệng lưỡi thuyết phục Harry đi học.

Nhưng mà bà nói tới sắp rụng cả đầu lưỡi cũng không bằng một câu nói của đại sư độc dược.

“Ta hi vọng ngươi bây giờ tới đại sảnh ăn sáng, sau đó ngoan ngoãn đi học.” Ngữ khí Snape vô cùng thản nhiên.

Harry không quá tình nguyện, nhưng vẫn hỏi lại: “Như vậy thầy sẽ vui vẻ sao?”

“………đúng vậy.” Snape tăng cao âm lượng.

“Severus cũng bận rộn nhiều việc.” McGonagall vội vàng chen vào nói: “Trò không thể cứ ở trong này quấy rầy.”

“Sau khi tan học em có thể tới sao?” Harry tính toán phúc lợi cho mình: “Em nhất định sẽ ngoan ngoãn.” Nói tới đây biểu hiện của Harry giống như một chú chó con bị người ta vứt bỏ.

Dưới gợi ý của McGonagall, Snape khẽ gật nhẹ đầu.

“Tốt quá!” Harry vẻ mặt tươi tắn đứng lên.

Tống được Harry cứ bám dính không rời, Snape ngồi trên sô pha, động một chút cũng không muốn, y không muốn tới đại sảnh dùng cơm, không thể nghi ngờ với hiện trạng của Harry, nhất định tới bữa cơm trưa chuyện này sẽ lan truyền khắp Hogwarts.

……..

Đại sảnh đường Hogwarts, dãy bàn Gryffindor.

Hermione một chút cũng ăn không vô, bộ dáng cô nàng mất hồn mất vía cứ thường xuyên nhìn về phía cửa.

“Sao Harry còn chưa tới?” Ron thấy kỳ quái, hôm qua McGonagall giáo sư tới ký túc xá thông tri Harry tối nay sẽ không trở về, bọn họ rất lo lắng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.

Lúc này, McGonagall dẫn thiếu niên mắt xanh ủ rủ tiến vào.

Hermione lập tức chú ý quan sát, đáp lại cô nàng là cười khổ cùng lắc đầu của McGonagall.

“Ngồi ở đây.” McGonagall kéo ghế để Harry ngồi bên cạnh Hermione.

“Bồ bị sao vậy?” Đợi McGonagall đi lên bàn giáo sư, Ron quay qua hỏi…..

Harry gục đầu xuống bàn, tựa hồ không muốn ăn uống gì.

“Harry, này, ăn chút lạp xưởng đi.” Hermione giống như bảo mẫu gắp thức ăn, hi vọng những thứ này có thể chặn miệng Harry.

“Lạp xưởng nướng……” Harry chậm rãi lập lại, sau đó ánh mắt tỏa sáng: “Severus nhất định thích, mình đi đưa cho thầy.” Nói xong Harry định đứng bật dậy.

Hermione lập tức túm được Harry, cố gắng áp cậu xuống ghế: “Thầy ấy có rồi, bồ không cần đưa!”

Harry ngừng lại, chuyển ánh mắt qua Hermione: “Thật không? Thế chân cừu? Còn bánh pút đing nữa?”

“Harry, bồ mới nói cái gì?” Ron nghĩ mình bị lãng tai, tuy rằng hình như không đúng lắm bởi vì Neville ngồi đối diện đã bắt đầu run rẩy.

“Thầy ấy cái gì cũng có cả, thật mà, bồ chỉ cần ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng là tốt rồi.” Hermione nói.

“……Chính là thầy không có mình.” Harry không cầm lấy dao nĩa lại nói tiếp: “Nhìn không thấy mình, Severus nhất định ăn không vô.”

Ầm ầm……..

Nếu tiếng “Severus” đầu tiên là tập thể Gryffindor bị lãng tai, như vậy tiếng “Severus” thứ hai chính là tiếng sét giữa trời quang đánh vào nhóm sư tử, bọn họ há mồm, không ít dao nĩa trong tay mọi người rơi xuống thăm hỏi mặt bàn.

Sau tiếng ầm ầm đại sảnh đường chìm trong yên lặng, âm lượng Harry không lớn không nhỏ, vừa lúc làm toàn trường kinh sợ.

Tập thể Slytherin trừng mắt, có người còn quên nuốt thức ăn xuống, khí độ tao nhã mất sạch, nhóm Ravenclaw đưa lưng về phía Harry vì xoay người quá độ mà một đám ngã xuống khỏi ghế, nhóm Hufflepull giật bắn người khỏi ghế, trên mặt viết hai chữ tận thế.

Trong chốc lát.

“Meilin, mình đang mơ……” Một âm thanh.

“Meilin, đau quá…….” Người nào đó tự nhéo đùi mình.

“Meilin, mình bị lãng tai…….” Phản ứng chung.

“Harry, nếu bồ ăn hết khúc lạp xưởng này, Snape giáo sư sẽ rất hài lòng.” Hermione rút kinh nghiệm tối qua, cô gái đã nắm giữ được một ít kỹ xảo nói chuyện.

“Thật sao?” Harry nghiêng đầu, cậu thực sự để ý tới cảm giác của người yêu.

“Mình thề.” Hermione thầm bổ sung trong lòng, ít nhất giáo sự thật sự hài lòng vì bồ không chạy tới tìm thầy.

“Ưm, được.” Harry cười tươi như hoa, cúi đầu chăm chú ăn.

“Meilin, này không phải nằm mơ!” Ron lộ ra biểu tình sợ hãi: “Con mẹ nó đây là chuyện gì!”

Harry mắt điếc tai ngơ, tận sức với sự nghiệp ăn cơm để làm vừa lòng người yêu.

“Đủ rồi, Ron, đừng gây thêm phiền nữa.” Hermione đau đầu, cục diện rối tung hiện tại đã làm cô phiền muốn chết.

“Mình làm phiền? !” Ron phát ra tiếng kêu kỳ quái: “Bồ xem xem Harry……..”

Học trò toàn trường dồn ánh mắt từ trên người Harry qua Hermione, theo phản ứng của cô gái, có thể thấy được cô biết việc gì đã xảy ra.

“Tự bồ không thể động não sao? !” Hermipne hổn hển rống, cả một đêm mất ngủ làm chỉ số cáu giận của cô bé tăng cao: “Tình dược hoàn toàn hủy đầu óc của cậu ta rồi! !”

Vừa lúc Harry ăn hết lạp xưởng, cậu quay đầu nhìn Hermione: “Hermione?”

“A, Harry, ăn thêm chút bánh chiên.” Giọng nói Hermione lập tức nhu hòa, không quên cường điệu: “Ăn nhiều một chút bồ mới có khí lực đi tìm Snape giáo sư, được không?”

“Tốt.” Harry thực vừa lòng với cách nói này lần thứ hai cúi đầu ăn.

Biểu tình học trò toàn trường trở thành kì quặc, nhưng phần lớn chính là đây là việc kinh khủng nhất: “Meilin…….”

Tuy rằng có thể giải thích được hành động khác thường của Harry, nhưng…… biểu hiện của Harry thực sự không thể làm người ta bình tĩnh chấp nhận được.

“Tình dược…….lão dơi……” Ánh mắt con chuyển qua, cậu dùng sức nuốt nước bọt, đề phòng chính mình bị nghẹn chết, khô khốc nói: “Harry sẽ như vậy bao lâu?” Đây mới là vấn đề mấu chốt.

“Hỏi hai anh trai bồ đi.” Hermione tức giận trả lời.

Bất luận là trò đùa dai nào, một khi nhắc tới cặp song sinh Weasley, liền có nghĩa là rắc rối lớn.

“Có vẻ trò Granger xử lý tốt lắm.” Trên bàn giáo sư, cụ Dumbledore mỉm cười khen ngợi, sau đó nhìn về phía đám học trò hốt hoảng: “Như các trò thấy đó, trò Potter đã xui xẻo gặp phải tai nạn độc dược, mọi người không cần ngạc nhiên, ngồi xuống tiếp tục dùng bữa đi.”

Không cần ngạc nhiên? Nói nhẹ nhàng như vậy, đám học trò ngồi xuống vẫn không ngừng nhìn về phía Harry, vừa xem xét vừa bàn tán, tụm năm tụm ba sôi nổi không ngừng.

“Tôi thực sự không thể tưởng tượng nổi bộ dáng Potter bám dính lấy viện trưởng chúng ta.” Pansy làm ra biểu tình khoa trương: “Viện trưởng nhất định muốn làm thịt nó.”

Blaise nhìn về phía vị trí còn trống trên bàn giáo sư: “Tôi đoán bảo thạch Gryffindor đã bị trừ sạch.”

Người không nói được một lời nào bên Slytherin chính là Draco, vẻ mặt âm u không nhìn ra biểu tình, trong ánh mắt có thêm một phần rối rắm.

Bữa sáng náo loạn cuối cùng cũng kết thúc, đám học trò cơ bản chia làm 3 phe, chế giễu, đồng tình, và…… cá cược. Hufflepull luôn ngoan ngoãn bày ra trò chơi đặc sắc của bọn họ, bọn họ ngầm đặt ra vài ván bài, Harry bao giờ trở lại bình thường, Snape giáo sư sẽ làm gì, cặp song sinh có suy tính gì trong việc này.

Không thể không nói, cặp song sinh vô tình bị gánh vác mối họa lần này.

Còn một sự kiện, học trò chuyên tâm học tập trên lớp độc dược đột ngột tăng vọt, trong đó cũng do kết quả tích cực tuyên truyền của Slughorn giáo sư.

Tỷ như hôm nay có khóa độc dược cao cấp của năm thứ 6.

Hermione thực vất vả lừa Harry tới, hai người chung một tổ, chỉ cầu mong Harry có thể ngoan ngoãn cắt dược liệu là đủ rồi.

“Thầy nghĩ các em đều có thể thấy được, độc dược có ma lực thần kỳ.” Slughorn nói, hơn nữa còn nghiêng đầu về phía biển quảng cáo sống Harry Potter, rất nhanh, bên Slytherin phát ra tiếng cười châm chọc. Hai học trò Ravenclaw hăng hái tới tham gia vừa nhìn Harry, vừa gật đầu thật mạnh.

Không thể nghi ngờ, tình dược là vũ khí cường đại cỡ nào, có thể làm Harry Potter căm hận lão dơi nhất lại có thể si mê thắm thiết đến vậy.

Ron thầm gạt nước mắt trong lòng, bộ dáng của người anh em thực làm người ta đau lòng.

“Mình muốn Severus dạy mình.” Harry từ sáng sớm đã không được gặp nam nhân thực uể oải.

“Snape giáo sư có giờ lên lớp.” Hermione nhỏ nhẹ giải thích.

“Mình muốn học lớp Severus.” Harry lập tức nói.

“Harry thân ái, sau khi tan học em có thể nhìn thấy Severus.” Slughorn cười khẽ nói chen vào, cả phòng học lập tức cười vang một trận.

“Em mới không phải Harry thân ái của thầy.” Harry nhíu mày: “Em là Harry thân ái duy nhất của Severus.”

Ron nghẹn lời, cậu thật sự nghi ngờ mình hôm nay không thể hoàn thành món độc dược đang làm.

“Úc, thực xin lỗi, em nói đúng.” Slughorn không hề chú ý, vẫn cười cười nói.

“Thật đáng sợ.” Ron thì thào.

Hermione bất đắc dĩ lắc đầu, Harry một lòng nghĩ tới Snape giáo sư quả thật đáng sợ, nhưng đối với Hermione mà nói, nếu trong khoảng thời gian này Harry tạm thời không muốn đi tìm người bạn trai tràn ngập hơi thở nguy hiểm kia, như vậy tạm thời cô có thể chấp nhận, chỉ cần có thêm một chút thời gian, cô có thể tra rõ thân phận của Allen.

……..

Draco trở về phòng ngủ vẫn không nói được một lời, cậu ngồi xuống bàn học làm bài tập về nhà. Về phần cậu chó của cậu, phỏng chừng muốn tìm chút thú vị nên phóng ra ngoài.

Tin tức giật gân của Harry đã huyên náo khắp trường học, như vậy phòng sinh hoạt chung Slytherin tự nhiên cũng đủ âm thanh bàn tán, huống chi việc này còn liên quan tới viện trưởng bọn họ.

“Viện trưởng nhất định rất tức đến phát điên, buổi chiều đi học phải chú ý một chút.” Một Slytherin lớp nhỏ nói.

Sirius cẩn thận đi sát tường vòng ra ngoài, nghe thấy lời này lập tức vãnh tai lên, a? Snivellus tức đến phát điên? Đúng là tin tức tốt, Sirius vô cùng vui sướng.

Bất quá giây tiếp theo, Sirius liền cười không nỗi.

“Potter ngu xuẩn cứ như một đứa ngốc, ai lại mơ mơ hồ hồ uống phải tình dược? Nó cũng có phải nước lã đâu.” Một Slytherin nói: “Cậu có thể tượng tượng được cảnh Potter nói yêu đương với viện trưởng không?”

Một loạt Slytherin run rẩy: “Thật kinh khủng.”

“Còn có phương thức nói chuyện của Potter…….” Lần này lên tiếng chính là Blaise mới trở về tứ lớp độc dược cao cấp: “Hở ra là Severus, Meilin quần, thật sự lo lắng không biết viện trưởng có vì quá mức tức giận mà cắt đứt cái cổ ngu xuẩn của nó không nữa.” Thực hiển nhiên, lo lắng này không phải nhắm tới an nguy Potter, mà là viện trưởng bọn họ có phải đeo tội danh sát hại học trò hay không.

Sirius thẫn thờ.

Đầu óc chó của hắn nhanh chóng sắp xếp lại mớ tin tức rồi cho ra kết luận: “Snivellus chết tiệt dám hạ tình dược Harry!

Con mẹ nó! Hình ảnh con đỡ đầu nhà mình bày tỏ yêu thương với Snivellus vừa xuất hiện trong đầu, Sirius liền hung hăng cắt đứt, hắn muốn giết Snivellus! !

Bóng đại cẩu màu đen quỷ dị biến mất ở cửa phòng nghỉ chung, mục tiêu, hầm.

Hoàn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.