Editor: Anne
Vào ngày thứ hai trở về nước, tôi may mắn được ăn cùng với mẹ một bữa cơm.
Tôi đã không gặp bà ấy một năm rồi, bà ấy vẫn quyến rũ và năm tháng rất khó để lại dấu vết trên người bà. Có quá nhiều người yêu thích bà ấy, và cần bà ấy phải chú ý, tôi chỉ dựa vào nửa dòng máu trong cơ thể sống đến giờ.
"Con đã quen chưa? Nếu con có việc gì thì liên hệ trực tiếp với chú Kiều, không cần lo vì mẹ." Để giữ dáng, mẹ chỉ ăn hai bát cơm dinh dưỡng rồi đặt bát xuống.
Tôi cắt miếng bít tết mà không nhìn vào mắt bà: "Chú Kiều đã sắp xếp ổn thoả rồi ạ."
Hai phút im lặng.
Mẹ hỏi: "Bố con có biết việc con về Trung Quốc không?"
"Ông biết," tôi nói, "Ông ấy chuyển cho con 20 vạn."
Mẹ tôi cười và nói, "Đúng là mãi dùng tiền để hàn gắn tình cảm."
Tôi nghe mà suýt thốt lên, thế mẹ dùng cái gì để hàn gắn, nhưng cuối cùng tôi không nói gì và nuốt một ngụm thịt bò vào miệng.
Bà ấy nhìn tôi chăm chú một lúc rồi thở dài: "Nếu con không muốn tham gia thì giờ chưa quá muộn để từ chối."
"Không sao đâu," tôi lau miệng, "Coi như con đi làm thuê ngắn hạn cho dì Lâm."
Mẹ tôi lại cười, lần này không còn là nụ cười mỉa mai nữa, bà hỏi tôi: "Con muốn lương bao nhiêu?"
Tôi mở miệng buồn bực lẩm bẩm: "Lần trước đi xem triển lãm nghệ thuật, con thích một bức tranh."
Với vẻ mặt không ngạc nhiên, mẹ tôi nói với tôi, "Con gửi nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhi-dai/236027/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.