Chương trước
Chương sau
"Nói cho anh biết, em không phải là bà xã của anh, anh đừng gọi bậy như vậy!" Vũ Tình nhếch môi đỏ mọng lên, mang theo vài phần căm tức lớn tiếng trách.

Thang Duy Thạc nhún nhún vai, không thèm trả lời. Cô không cho hắn gọi, đó là chuyện của cô. Ha ha, hắn sẽ không nghe cô, hắn gọi là chuyện của hắn.

Nhạc Nhạc đang ngồi trên lưng ba, cầm một cây gậy nhỏ dùng sức chọt ba phi ngựa: "Ngựa lớn, mau mau đi!"

Thang Duy Thạc chạy loạn xạ cả lên ở trong phòng khách, chỉ vì giành được lòng con gái cười khanh khách.

Một hồi thấm mệt hắn ôm lấy con gái, đặt cô bé ở trên đùi mình, sau đó dựa mình vào sô pha nghỉ ngơi.

"Ba, Nhạc Nhạc còn muốn cưỡi ngựa nữa!" khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc đỏ bừng, trên trán đã thấm mồ hôi, vài lọn tóc bị dán lại trên trán.

Thang Duy Thạc nuốt nước miếng, cầm lấy một quyển taph chí ra sức quạt: "Không được, ngựa lớn, cần nghỉ ngơi!"

Nhạc Nhạc đang chơi cao hứng, sao có thể dễ dàng từ bỏ: "Ba, ba, nhanh, nhanh!" Nhạc Nhạc dùng sức kéo cổ áo ba, thân thể nhỏ nhắn cố dùng sức lay động.

Thang Duy Thạc miệng lưỡi khô mở miệng thở dốc, chỉ chỉ miệng mình, bày ra bộ mặt đáng thương nói: "Ba, ba khát nước, mau lấy nước cho ba đi".

Cha và con gái đúng là tâm linh tương ứng, Nhạc Nhạc lập tức hiểu ý ba, đùi đứng lên, lảo đảo nhảy xuống từ đùi baba, sau đó chạy đến nhà bếp. 

Lúc trở ra, trên tay đã cầm một ly nước đầy: "Ba, uống nước!" Tiểu bảo bối đưa ly nước cho ba, ly nước quá đầy nên nước bắn ra không ít.

Thang Duy Thạc nằm trên sàn nhà, đợi con gái chăm sóc: "Nhạc Nhạc, ba mệt chết được!" vẫn còn thở không ra hơi, mấp máy môi nói.

Nhạc Nhạc từ từ tiến thẳng tới chỉ sợ nước bắn ra ngoài, trải qua một phen cố gắng, cuối cùng đi tới bên cạnh ba: "Ba, uống nước!"

Thang duy Thạc mỉm cười tiếp nhận ly nước, nhanh chóng uống cạn sạch một hơi. Đưa ly nước trống trơn trở lại bàn tay nhỏ bé của con gái, sau đó ra lệnh nói: "Đi thôi, đem ly nước để lại vị trí cũ!"

Nhạc Nhạc lập tức ngoan ngaonx làm theo, không tới nửa phần phút thân hình nhỏ lại chạy trở về, tiếp theo đó là nhào vào lòng ba, ấn ba ngã xuống mặt đất: "Ba, cưỡi ngựa!"

Vũ Tình trong nhà bếp đi ra, nhìn con gái liếc mắt trách cứ: "Nhạc Nhạc, con và ba đừng quậy nữa!"

"Ha ha..."

Vũ Tình không thèm nhìn người đàn ông kí, ai kêu vừa rồi hắn gọi một tiếng 'bà xã', làm lòng cô thật rối loạn!

Sau khi hôn lên trán con gái một cái, Thang Duy Thạc cầu xon nói: "Nhạc Nhạc, hôm nay chúng ta cưỡ ngựa tới đây thôi, ngày mai chúng ta lại chơi tiếp!"

Nhạc Nhạc thật không cam lòng, ngang ngược ngồi trên đùi ba, ra sức cầu xin.

Vũ Tình nhìn dáng vẻ Thang Duy Thạc mỏi mệt, không nhịn được cười thầm. Đáng đời, tất cả đều là hắn tự tìm lấy.

Đang lúc Thang Duy Thạc bị con gái dây dưa không dứt, Tiểu Bác cầm lấy tay em gái muốn rủ chơi trốn tìm, Thang Duy Thạc nhờ thế mới được cứu.

Hai đứa con đi rồi, Thang Duy Thạc như không chút mệt mỏi gì hướng tới nhà bếp, ôm lấy Vũ Tình từ phía sau, đặt cằm lên vai Vũ TÌnh: "Bà xã, hôm nay chúng ta ăn gì thế?"

"Anh không thấy sao? đang làm món Mì Ý nè! Em làm với trứng gà với cà chua, thời tiết nóng như vậy, món Mì Ý này rất tốt! Rất mát, biết không?" Vũ Tình có lẽ không chú ý là, cô đã ngầm đồng ý Thang Duy Thạc gọi mình là 'bà xã' rồi.

Nhìn thấy cái món trắng trắng dài dài, Thang Duy Thạc nhăn cái mũi. Hắn ghét nhất ăn mấy loại mì này, chỉ là cả đời nếu không ăn cô cũng không để ý.

Vũ Tình làm sao có thể không biết suy nghĩ của hắn, nhưng cô lại thích ăn món Mì Ý này. Bọn họ không thể nhân nhượng nhau một lần sao, lần này thế nào cũng khiến người này nhường mình một lần.

Lại nói món này không phải không thể ăn, cô làm được món mì Ý cũng không phải dễ nha.

Khi cô dọn mì sợi lên bàn, chỉ thấy ba cha con như bị đả kích gục lên bàn.

Đối với biểu hiện của bọn họ, người nào đó tương đối tức giận, đặt mạnh cái mâm lên bàn, lớn tiếng nói: "Nói cho các người biết, nếu các người dám không ăn, về sau tôi tuyệt đối không nấu cơm cho các người ăn nữa!"

Ba người trên bàn giống như biết cô dọa, không ai thèm động đậy.

Thấy bọn họ không thèm để ý tới lời cô, Vũ Tình để ba cái dĩa trên mặt bàn vào mâm, giả vờ sẽ ném vào thùng rác.

Đem mỹ sợi đứng cạnh thùng rác, cô vẫn muốn cho bọn họ một lần cơ hội cuối cùng: "Các người rốt cuộc ăn hay không?"

Ba cái miệng không thèm trả lời.

"Tốt, nói cho các người biết mỳ sợi hôm nay không cho các người ăn, và  cũng không được ăn món gì khác. Kể cả những món ăn bán bên ngoài cũng đừng mơ tới!"

"Vì sao không thể mua món ăn bên ngoài? Em không làm cho cha con anh ăn ngon, chẳng lẽ còn không cho cha con anh mua gì ăn sao?"

Thang Duy Thạc lớn tiếng kháng nghị, hắn có tiền, hắn muốn ăn cái gì mà ăn không được.

Nhìn thấy cái dáng vẻ ngu ngốc của hắn, sắc mặt Vũ Tình nghiệm lại, cứng rắn nói: "Được thôi, về sau mỗi ngày các người tự mua đồ ăn đi. Tôi mặc kệ các người! Hừ!"

Ba người kia ức hiếp cô, chán ghét quá đi, vì sao bọn họ quá đáng như vậy? Không được, cô muốn phản kháng, nhất định khiến bọn họ phải nghe lời mình.

Lần này Vũ Tình bưng một dĩa mì lên, lập tức đem bỏ vào thùng rác.

"Được rồi, anh đói bụng, anh ăn, anh ăn là được chứ gì!" cuối cùng phải đầu hàng rồi, Thang Duy Thạc lớn tiếng nói.

Vũ Tình cười, ha ha, cô biết, cô sẽ làm hắn phải giơ tay đầu hàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.