Nghe được nhóm nhân viên cùng thảo luận, Thang Duy Thạc tâm tưởng đã bình tĩnh nay lại khởi gợn sóng!
Trong mắt người ở bên ngoài hai tiểu bảo bối rất giống nhau sao? Đáy lòng tỏa ra vui sướng như bong bóng, nhưng chứng từ nhận nuôi kia bốn cái chữ to tướng, lại khiến hắn không hưng phấn nổi!
Hắn lúc này, hơi thở bị rối loạn, tay vì căng thẳng toát ra mồ hôi lạnh.
Nhạc Nhạc là con gái hắn sao? Trời ạ, hắn chịu không nổi rồi, tim hắn sắp nổ tung!
Nếu không thì đi làm xét nghiệm vậy? Mang theo Nhạc Nhạc và Tiểu Bác đi cùng?
Nhưng nếu lỡ 'Không phải', thật không phải là thất vọng cả đời sao?
Hắn tự nói với chính mình, ruột thịt hay không cũng không sao, hắn vẫn sẽ yêu thương Nhạc Nhạc!
Ai ~không sao cả, tại sao không thể mang con đi làm xét nghiệm chứ? Có đáp án,tim hắn tâm cũng sẽ không thay đổi!
"Tổng giám đốc!" Một nữ nhân viên phát hiện ra tổng giám đốc, cố ý dùng âm thanh lớn để chào hỏi tổng giám đốc!
Trong văn phòng âm thanh đang thảo luận bỗng im bặt, một nhóm nữ nhân viên, lập tức giải tán, trở lại vị trí!
Thang Duy Thạc nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói với nhân viên trẻ tuổi. "Lí trợ lý đến văn phòng tôi một chuyến!" Nói xong, mặt không chút thay đổi thẳng đến thang máy!
Chị Lí đã là mẹ của hai đứa con, lập tức nhận được những ánh mắt ái muội hướng về phía mình.
Điều này khiến cô đỏ mặt tía tai, hai mắt tràn đầy thẹn thùng. Tổng giám đốc, đẹp trai không ai sánh bằng, tổng giám đốc lại muốn gặp cô đó? Ha ha, cho dù bị phê bình cô cũng đồng ý.
Phải biết rằng, cô đã vào công ty này bảy năm, nhưng còn chưa được tổng giám đốc kêu gặp lần nào!
Nhìn cái dáng vẻ kia của cô, vài nữ nhân viên bắt đầu chỉ trích. " Chị phải cẩn thận nha, hay là kêu chị, cho chị thôi việc về nhà!"
"Được rồi, chị đây ở trong này làm việc lâu như vậy, đều rất thận trọng chưa từng có sai lầm nào, nếu ông chủ đem chị đuổi đi, đó là tổn thất của hắn!" Chị Lí tự tin tràn đầy đáp lại đồng nghiệp.
"Nhanh lên một chút, đừng để tổng giám đốc chờ chị!"
"Ha ha, tôi cũng muốn bị ông chủ kêu gặp nha!" Một nữ nhân viên chức khác mong chờ! đẩy ra, chị Lí căng thẳng không yên đi thẳng tiến tới. «Tổng tổng tổng giám đốc!"
"Kêu tôi giám đốc là được rồi, tôi cũng chỉ là giám đốc viêntho6i, hiện tại công ty chúng ta bây giờ hiệu quả và lợi ích càng ngày càng tốt, tôi cần nhất là người như cô, không phải giảm biên chế đâu!" Nhìn ra được sự căng thẳng của nhân viên, Thang Duy Thạc tâm tình tốt nên vui đùa tí.
Chị Lí nhất thời sửng sốt, trời ạ, tổng giám đốc vừa rồi đang nói cái gì? Cô chỉ nhìn thấy tổng giám đốc nở nụ cười, lỗ tai cô bãi công!
" Ngồi đi –" Hắn giơ bàn tay ra hiệu, ý bảo nhân viên ngồi xuống.
Chị Lí căng thẳng kéo ghế 'kéttt' một tiếng, nơm nớp lo sợ ngồi xuống!
Thang Duy Thạc nghĩ một chút, từ từ mở miệng." Chị Lí, ha ha, cô so với tôi lớn hơn, tôi trực tiếp xưng hô như vậy cô thấy được không!"
"Được, Được!" Chị Lí lập tức gật đầu!
"Này, chị có mấy đứa con?"
"Hai đứa!"
Thang Duy Thạc dừng lại một chút, từ từ hỏi: " Tôi cũng có hai đứa con, bọn chúng đều rất bướng bỉnh! Con bé gái so với đứa con trai còn bướng bỉnh hơn, đúng là khiến tôi rất bận rộn, rất nhức đầu!" Hắn từ từ mở ra đề tài, muốn từ chị Lí nghe được tin tức hắn cần.
Quả nhiên chị Lí lập tức chuyển đề tài đến hai đứa bé, con của tổng giám đốc hả, ai mà không thích.
"Tổng giám đốc nè, không phải tôi khen anh khéo, hai đứa con của anh khiến người khác yêu mến! Tôi ngày đó đều muốn ôm chúng về nhà, ha ha –"
"Phải không, tôi còn cảm thấy bọn chúng rất đáng ghét!"
"Không đâu, bọn chúng như vậy rất đáng yêu, hơn nữa tổng giám đốc, hai đứa bé kia rất giống người đó!"
"Phải không? Con gái của tôi dáng vẻ không giống tôi nhiều, có vẻ giống mẹ nó hơn ~!"
"Thật tình, tôi không nhìn thấy mẹ hai đứa trẻ, nhưng bọn chúng rất giống anh......"
"......"
Bây giờ Thang tổng giám đốc đã thăng cấp làm ba, thế nhưng lúc đi làm lại tìm đến nhân viên đã làm mẹ, để đàm luận về chuyện đứa con!
Chỉ thấy hắn trên mặt nụ cười càng ngày càng nhiều, giống như có không ít tự tin và dũng khí.
Nghe nữ nhân viên nói Nhạc Nhạc giống hắn, cuối cùng hắn quyết định đi xét nghiệm.
Mà ông trời giống như là cho hắn cơ hội, Nhạc Nhạc và Vũ Tình bỗng đồng thời bị cảm, phát sốt, không thể không đi trong bệnh viện lấy máu và xét nghiệm nước tiểu.
Cứ như vậy ba người bọn họ, làm xét nghiệm một lần! Vài ngày sau, hắn rốt cục cũng tự mình đi lấy kết quả xét nghiệm!
Thang Duy Thạc đi vào bệnh viện, hai tay không khống chế được run run mở phong thư dày cộm trong tay.
Khoảnh khắc rút kết quả xét nghiệm ra, hắn như ngừng hô hấp!
Trái tim đập hỗn loạn, đôi môi mỏng khẽ run run.
Mở ra tờ xét nghiệm ra, nhìn kỹ dòng kết luận cuối.
Thông qua hạch DNA-STR18-28 hàng đơn vị, chứng minh xác suất ruột thịt cha và con gái là 99%.
Thang Duy Thạc đỏ mặt kích động, có đáp án rồi, hắn thoáng thả lỏng mở ra một phần kết quả khác xem.
Thông qua hạch DNA-STR18 -28 hàng đơn vị, chứng minh xác suất ruột thịt mẹ và con là 99%.
"A — ha ha — ha..ha–" Từ lúc Thang Duy Thạc lên làm tổng giám đốc tới nay, căn bản chưa bao giờ điên cuồng như thế này.
Thế nhưng hắn lại ở trong bệnh viện kích động kêu to, liên tục cám ơn bác sỹ! Trở lại xe, Thang Duy Thạc ở trong xe điên cuồng gào thét: "Ha ha, mình biết đó là đứa con của mình mà, Nhạc Nhạc xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, quậy phá như vậy, không phải con mình thì là con ai?
Hi ~ thật ra không cần làm xét nghiệm mình cũng biết! Bề ngoài Nhạc Nhạc giống họ như vậy, làm sao có thể không phải con gái của mình! Ha ha ~~" Thang Duy Thạc giống như người bệnh tâm thần, lầm bầm lầu bầu ở trong xe, lại cười to!
Sung sướng và hưng phấn đến cực độ nên hắn quên mất, lúc trước là ai vì thế mà khóc, là ai cả đêm lăn qua lộn lại không ngủ?
Có nên nói cho người phụ nữ kia biết không? Thang Duy Thạc bỗng lộ ra một nụ cười 'Tàn nhẫn' ; Hừ, cô có tâm sự không nói cho hắn, vậy hắn cũng không nói tin tức tốt này cho cô.
Cô không phải thật rất tháo vát sao? Rất kiên cường sao?
Người phụ nữ này có khó khăn không thèm tìm hắn chia sẻ, hừ, hắn tra tấn cô một thời gian ngắn xem sao!
Ha ha, dù sao chỉ cần biết Nhạc Nhạc là con gái bọn họ thì tốt rồi! Hưng phấn rất nhiều, Thang Duy Thạc mới nhớ tới, tại sao mà con gái mình, cuối cùng biến thành con gái nuôi vậy? Này ~ này thời gian đó đã có chuyện gì xảy ra?
Hoảng sợ, ý nghĩ này bỗng làm hắn bỗng cảm thấy sợ. Đem cho con, ý là con gái bọn họ bị bỏ rơi, hơn nữa Vũ Tình không biết đã nhận chính con mình, đứa con do chính cô sinh ra?
Nếu ~~ nếu không phải đứa con được nhận nuôi về, Nhạc Nhạc của hắn sẽ ở đâu?
Trời ạ, hắn không dám tưởng tượng hết!
Tim hắn tâm như bị nhéo, chỉ có thể nói, Nhạc Nhạc của hắn thật may mắn, cục cưng thật may mắn!
Hắn muốn điều tra, nhất định phải điều tra ra năm đó đã xảy ra sự tình gì!
——————————–
Nhìn lũ trẻ hi hi ha ha, nằm trên sàn lăn qua lăn lại xung quanh người đàn ông kia ở phòng khách, tâm trạng Vũ Tình thật vui vẻ.
Đi tới phía sau lưng hắn, thấy hắn mải chơi cùng lũ trẻ, cô dùng sức đá vào đùi hắn một cái. "Thang Duy Thạc anh và lũ trẻ đừng quậy nữa? Anh xem nhìn xem anh bây giờ có điểm nào ra dáng tổng giám đốc sao?"
Đòi mạng, hắn sao lại quỳ trên mặt đất, làm ngựa cho Nhạc Nhạc cưỡi! Nhạc Nhạc đã năm tuổi rồi, sắp vào tiểu học, không còn là đứa bé nữa! Thang Duy Thạc thản nhiên, nghiêm trang nói: "Bà xã, anh đang ở nhà mà, không phải ở công ty, cái gì mà tổng giám đốc? Ở nhà có tổng giám đốc à? Ở nhà anh là người chủ gia đình, là người đàn ông của em, là ba của con em!"
Vũ Tình giật mình, hắn ~ hắn ~ vừa rồi kêu cái gì? Bà xã, hắn thế nào lại gọi cô là bà xã? Hơn nữa còn kêu rất tự nhiên, không mất tự nhiên một chút nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]