"Ông tỷ, mấy hàng hóa này rõ ràng rồi, đều không có vấn đề" Bước vào mùa thu, thời tiết của trấn Đồng Hỗ dần dần trở nên lạnh, gió cũng nhiều thêm hàn ý thấu xương. Đứng ở bên bến tàu, Ông Lẫm Nhiên mặc áo gió đơn bạc, trong miệng ngậm thuốc lá bốc ra sương khói màu xám. Nghe qua lời của thuộc hạ, nàng gật gật đầu, lấy ra điện thoại liếc nhìn công việc còn lại hôm nay, trong lòng lại là chua xót dị thường. 
Nụ hôn của Tư Hướng Nhan rất ngọt, hôn chị ấy chính là giống như ăn cục kẹo ngọt nhất trên đời để người ta hài lòng. Chỉ là phần hạnh phúc đó không tồn tại bao lâu, liền bị đối phương tận tay đánh vỡ. Cơ thể bị đẩy ra, tiếp theo trên mặt liền hung hăng chịu một bạt tay. Lực đạo lần này là rất mạnh chưa từng có qua, để Ông Lẫm Nhiên đứng không vững, trực tiếp té ngã ở trên đất. 
Bên khóe miệng là nhứt nhối nóng hừng hực, lỗ tai cũng xuất hiện điếc ngắn ngủi, Ông Lẫm Nhiên nhìn theo Tư Hướng Nhan, chợt có loại cảm giác vạn niệm câu khôi (mọi ý niệm đều đã thành tro). Chuyện đến hôm nay, chính mình vẫn chưa có được quyền lợi của Tư Hướng Nhan, chỉ là một nụ hôn lại rơi đến kết cục này. 
"Tại sao vậy? " Tuy trên mặt rất đau, nhưng cái đau trong lòng lại nặng gấp mười lần so với *, Ông Lẫm Nhiên đứng dậy, thấp giọng hỏi. Nàng có thể cảm thấy được Tư Hướng Nhan chán ghét mình không giống như khi vừa quen biết nữa, cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-tu-ta-tu-duong/2643212/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.