Chiếc xe chậm rãi chạy ở trên quốc lộ, rõ ràng rất chậm, nhưng Tư Hướng Nhan lại cảm thấy đặc biệt nhanh, xung quanh người đều có khí thể vô hình đang đè ép cô, để cô thở dốc khó khăn. Trong đầu tràn đầy tiếng nói của Ông Lẫm Nhiên, lần lượt lóe qua ánh mắt tuyệt vọng của nàng, nụ cười đau thương mà tuyệt vọng. Tư Hướng Nhan không biết bản thân thế nào, là đang áy náy, lo lắng, hay là thương tâm?
Có lẽ, là tất cả.
Đau nhứt trong lòng để toàn thân đều trở nên vô sức, cảm giác như vậy cô lúc trước cũng từng hiểu rõ mà khắc sâu. Cô từng yêu một nam nhân, một người để cô cảm thấy có thể phó thác cả đời, nhưng người đó trong lúc mình khó khăn nhất lựa chọn bỏ rơi cô, lý do hẳn là vì lòng tự tôn và muốn chiếm hữu nhỏ nhoi kia.
Tư Hướng Nhan cũng không biết bản thân sẽ khóc thê lương như vậy, sau khi nam nhân đó đi, cô thậm chí có ý niệm xem nhẹ tính mạng, cuối cùng lại vì trọng trách của Tư gia, di nguyện của ba mẹ, mạnh mẽ chống đỡ lên. Mấy năm nay, Tư Hướng Nhan khiến cho bản thân quên tất cả từng có, ban đầu rất khó khăn, mà đến bây giờ, cô đã có thể đối với chuyện gì cũng nắm bắt vô cùng tốt. Cô học đem cảm xúc che giấu lại, thay đổi từng người bạn trai để chăm sóc mình, kỳ thực cũng bất quá là vì giết thời gian, ứng phó tịch mịch trong lòng.
Tư Hướng Nhan biết, trong lòng cô đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-tu-ta-tu-duong/2643210/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.