"Ông Lẫm Nhiên, tỉnh tỉnh, em ngủ rất lâu rồi." Gò má bị bàn tay hơi lạnh vỗ nhẹ lấy, tuy là kêu mình, lại càng giống như sờ an ủi. Mở ra hai mắt mông lung, người xuất hiện trước mắt quả thực là để chính mình nhớ nhung. Ông Lẫm Nhiên vui vẻ cười ra, vươn hai cánh tay ôm vòng lấy Tư Hướng Nhan, đem đầu dựa ở trên bờ vai của cô, ngửi lấy hương thơm đã lâu.
"Nhan Nhan, em rất nhớ chị."
"Nếu đã nhớ chị, tại sao không đến tìm chị?" Nhìn theo bộ dạng Ông Lẫm Nhiên làm nũng, Tư Hướng Nhan thương tiếc xoa lấy đầu của nàng, đem tóc dài màu đen của nàng từng chút chải xong. Vì chính mình từng nói thích bộ dạng tóc dài của em ấy, Ông Lẫm Nhiên liền thật sự không từng cắt tóc nữa, mà giờ, tóc này đã dài đến thắt lưng rồi.
"Em biết, Nhan Nhan không muốn nhìn thấy em, cho nên em cũng không dám đi tìm chị, thăm chị. Thế nhưng trong lòng nhớ chị nhớ đến rất mệt, cảm thấy cả hô hấp cũng trở nên nặng nề. Ôm chặt một chút nữa, có được không?" Ông Lẫm Nhiên nhẹ tiếng khát vọng, ngay cả bản thân nàng cũng quên đi mình tại sao sợ gặp Tư Hướng Nhan, hai người lại có bao lâu không có giống hiện tại từng ôm nhau như vậy nữa.
"Nguyên nhân em không dám gặp tôi, là vì em phản bội tôi. Từ khi bắt đầu, mục đích em tiếp cận tôi chính là vì hủy đi Tư gia." Bổng nhiên, cái ôm ấm áp trở nên có chút lạnh lẽo, mà ngữ khí của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-tu-ta-tu-duong/2643154/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.