"Ngô..." Vải đen trên mắt được tháo đi, khiến cho hai mắt lần nữa thấy được ánh sáng có chút đau đớn. Ông Lẫm Nhiên theo ý thức động cơ thể một chút, phát hiện chính mình quả nhiên mất đi tự do, hai tay bị xích sắt kiên cố trói ở trên vách tường. Cảnh tượng như từng quen biết, địa điểm như từng quen biết, mà trước mặt, cũng là một tên nam nhân để nàng căm hận chán ghét, Trình Luân.
Nàng sớm thì biết Trình Luân sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, cũng biết một khi rời khỏi Tư gia, địa phương nàng có thể đi chỉ có nơi mang tên đầm rồng hang hổ này. Nhưng Ông Lẫm Nhiên không có lựa chọn, cũng không có đường lui. Mẫu thân còn ở trong phạm vi khống chế của Trình gia, mà Trình gia cũng luôn phải đối địch với Tư gia. Cho dù cùng Tư Hướng Nhan tách ra rồi, nàng cũng không thể ngồi nhìn không lo.
"Biết mục đích ta đưa ngươi trở về là gì không?" Thấy Ông Lẫm Nhiên tỉnh rồi, Trình Luân đi đến trước mặt nàng, từ trên nhìn xuống nhìn theo nàng, khinh thường thì như nhìn một con kiến.
"Thuộc hạ làm việc bất lực, tất cả mặc cho ngài xử trí." Ông Lẫm Nhiên không muốn ở thời điểm này đối nghịch với Trình Luân, nếu không chịu thiệt vẫn là bản thân nàng. Vì tình hình thân thể hiện tại của nàng, có thể chịu không nổi khổ.
"Vẫn là ngươi nhận tội để ta hài lòng hơn, Ông Lẫm Nhiên, ngươi phải biết, ngươi chẳng qua là công cụ của ta mà thôi, mà công cụ thì không thể chống lại mệnh lệnh. Lần trước ta để ngươi đi giết Tư Hướng Nhan, kết quả thất bại, ngươi không chỉ phá hư kế hoạch của ta còn trốn đến Tư gia. Cuối cùng thì sao, ngươi có được cái gì? vẫn là giống như chó nhà có đám bị đuối ra ngoài? lần nữa rơi lại trong tay ta?"
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi, ta chính là hy vọng ngươi làm được nhiệm vụ của ta cho ngươi, trở về Tư gia, lần nữa giành được tín nhiệm của Tư Hướng Nhan, sau đó, dùng thủ pháp ngươi thích, loại trừ cô ta."
Nghe qua lời của Trình Luân, sắc mặt như thường của Ông Lẫm Nhiên bổng nhiên trầm xuống, lạnh lẽo cười lên. Nói đến cùng, Trình Luân vẫn là muốn lợi dụng một chút công năng cuối cùng của mình giúp hắn làm việc. Thế nhưng, khi chính mình đối mặt Tư Hướng Nhan, chính là sát thủ kém cõi nhất, nàng cái gì cũng làm không được, càng không thể tận tay đi tổn hại người mình yêu.
"Trình Luân, ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta sẽ đồng ý yêu cầu của ngươi? ngươi chắc biết chứ, theo ta xem ra, mạng của chị ấy so với bản thân ta quan trọng hơn rất nhiều. Lần trước ta đã không giúp ngươi, thì lần này ta cũng tuyệt đối sẽ không. Nếu như ngươi muốn lợi dụng quan hệ giữa chúng ta tổn hại chị ấy, vậy ngươi thì lầm to rồi."
"Hay, hay cho hoàn toàn lầm to, Ông Lẫm Nhiên, ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? ngươi chẳng qua là con chó ta từ bên ngoài nhặt về mà thôi, chó thì nên làm chuyện của chó, ngươi hai lần ba lượt chống lại ta, ta niệm tình ngươi còn chỗ sử dụng, thì không có loại bỏ ngươi, kết quả ngươi cư nhiên dám chơi chiêu với ta? mấy người các ngươi, dạy dỗ nó một chút cho ta, bất luận dùng phương pháp gì, để nó nhận ra hiện trạng cho ta!"
Trình Luân nói xong, mấy tên nam nhân thân hình cao to đi vào, họ mặc áo thun nhiều màu sắc, cánh tay tráng kiện thậm chí còn thô hơn đùi của Ông Lẫm Nhiên. Khi bụng dưới bị dùng sức đạp trúng, lực đạo mạnh mẽ và đau đớn tuyệt đối không phải người bình thường có thể chịu đựng. Ông Lẫm Nhiên cắn chặt cánh môi, lại vẫn là nhịn không nói nôn ra một ngụm máu tươi, mấy ngày qua cho tới giờ, đau ốm luân phiên để thân thể của nàng không như trước, chịu đựng tay đấm chân đá của mấy người này, nàng vẫn thật sự sợ chính mình chịu không nổi, bị họ đánh chết tươi.
"Ngô...khụ khụ..." Vì hai tay bị xích sắt khóa lấy, Ông Lẫm Nhiên căn bản không biện pháp đánh lại hoặc kháng cự. Cổ bị người ta hung hăng bóp lấy, lại từ giữa không trung ném ngã trên đất, nàng cuộn tròn lấy cơ thể, không ngừng điều chỉnh hô hấp, lúc này mới không đến nổi ngất đi.
"Boss, còn phải tiếp tục không?" mấy tên nam nhân cường tráng cũng là lần đầu đánh một nữ nhân như vậy, thấy Ông Lẫm Nhiên nôn ra máu, do dự hỏi ra.
"Đánh, chỉ cần để lại một hơi thì được, ta muốn để nó biết, cái gì là quy tắc ở đây!" "Vâng" mấy tên đàn ông cường tráng nghe mệnh lệnh của Trình Luân, tiếp tục ra tay, thì ở thời điểm này, cửa lớn căn phòng được đẩy ra, một nam nhân cản ở trước mặt mấy tên kia, ngăn cản hiện trường ngược đãi này.
"Nghĩa phụ, chuyện gì không thể cố gắng nói chuyện, không cần động tay đâu? nếu cha đã muốn cô ta giúp cha loại trừ Tư Hướng Nhan, cơ thể bị thương cô ta còn làm sao hoàn thành nhiệm vụ? để một người chịu thua, cũng có thể không cần vũ lực, không phải sao?” Thanh âm của nam nhân vô cùng quen thuộc, để thần trí mơ hồ của Ông Lẫm Nhiên cũng thanh tĩnh theo mấy phần. Khi cơ thể được đỡ lên dựa ở trên tường mắt nhìn theo gương mặt phóng lớn ở trước mặt của Lạc Kỳ, Ông Lẫm Nhiên mở to mắt, dùng sức đưa hai tay ra, tựa như muốn nắm chặt Lạc Kỳ.
"Ông tiểu thư, không ngờ được sau mấy tiếng đồng hồ, chúng ta lại gặp mặt rồi. Sau khi ngươi đi rồi, Hướng Nhan tuy không nhắc đến ngươi, nhưng mà đối với ngươi cũng ít nhiều có chút lo lắng. Chẳng qua là, bây giờ người cô ấy để ý nhất, chắc vẫn là ta."
"Ngươi...ngươi là người của Trình gia..."
Ông Lẫm Nhiên không ngờ sẽ ở địa phương này thấy được Lạc Kỳ, mà rất hiển nhiên, tuy người Lạc Kỳ kêu là nghĩa phụ, chính là Trình Luân. Nàng không hiểu được Tư Hướng Nhan và Lạc Kỳ có quá khứ thế nào, chỉ biết nam nhân này phản bội Tư Hướng Nhan rồi, để Tư Hướng Nhan khổ sở rất lâu rất lâu. Hôm nay, hắn trở về, mang theo bộ dạng thâm tình trước kia, mỗi một lần thấy được hắn tương tác với Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên cũng cảm thấy đau thấu tim gan, lại không thể không ẩn nhẫn xuống.
Nàng không biết bản thân có phải là người có thể mang cho Tư Hướng Nhan hạnh phúc không, nhìn thấy Lạc Kỳ và Tư Hướng Nhan càng thân cận, nàng thỉnh thoảng sẽ sa sút tinh thần suy nghĩ, có phải chính mình chỉ là thế thân của nam nhân này không, mà Tư Hướng Nhan chỉ có thời điểm sống chung với hắn, mới lộ ra loại nụ cười như trong bức hình. Tới lui tự mình kiểm điểm, tới lui suy nghĩ, lý do cuối cùng để Ông Lẫm Nhiên bỏ cuộc, chính là thời khắc Tư Hướng Nhan hôm nay để nàng rời khỏi.
Bất luận như thế nào, Ông Lẫm Nhiên cũng hy vọng Tư Hướng Nhan có thể có được cái cô muốn. Sự rút lui của mình không phải vì trách cứ Tư Hướng Nhan, mà là Ông Lẫm Nhiên cho rằng, Lạc Kỳ mới là người Tư Hướng Nhan càng thêm xem trọng, nhưng không nghĩ đến kết quả sẽ là như vậy. Ông Lẫm Nhiên không dám tưởng tượng sau khi Tư Hướng Nhan lần nữa thích Lạc Kỳ lần nữa phải chịu phản bội thì sẽ thế nào, cho nên, nàng tuyệt đối không thể để loại chuyện này phát sinh.
"Biểu tình hiện tại của Ông tiểu thư vẫn thật sự là đặc sắc, thế nào, biết người của mình yêu bị ta cướp đi? chắc ngươi rất khổ sở chứ? Hướng Nhan thực ra luôn rất nhớ nhung ta, lần này ta trở lại có thể rõ ràng cảm thấy được sự vui vẻ của cô ấy. Mà phần vui vẻ này, là ngươi xa xa không thể cho cô ấy. Ông tiểu thư tựa như vẫn không biết, cô ấy đã cùng ta lần nữa ở chung một chỗ rồi đó?"
"Ta sẽ không để ngươi tổn hại chị ấy." Nhịp tim từ từ tăng nhanh, mà lời nói của Lạc Kỳ càng giống như trường kiếm đâm xuyên trái tim thủng trăm ngàn lỗ. Ông Lẫm Nhiên nhìn thẳng Lạc Kỳ, hận không thể bây giờ xé nát tên nam nhân này. Hắn làm sao có thể...sao có thể lặp đi lặp lại nhiều lần lừa gạt Tư Hướng Nhan, lợi dụng sự quyến luyến của Tư Hướng Nhan đối với hắn làm ra loại chuyện này?
"Yên tâm, ta sẽ không tổn hại Hướng Nhan, ta sẽ để cô ấy ở trong tình yêu của ta cho cô ấy thoải mái chết đi."
"Chị ấy sẽ không sống chung với loại người như ngươi...sẽ không..."
"Nga? vậy Ông tiểu thư cảm thấy, cô ấy nên sống chung với ai? với ngươi nhếch nhác như vậy sao? bây giờ ngươi cả một thân phận cũng không có, cả cơ thể cũng là bộ dạng nữa sống nữa chết. Ta là ngươi ở thời khắc cô ấy nguy hiểm trở về, mà ngươi mới là người phản bội cô ấy, ngươi mới là người cô ấy nên căm hận nên quên đi. Ông tiểu thư, nếu như ngươi thông mình, thì sớm đáp ứng nhiệm vụ của nghĩa phụ cũng có thể ít chịu khổ."
"Ta phải giết ngươi...sẽ không để ngươi tiếp tục gạt chị ấy..." Ông Lẫm Nhiên run rẫy cơ thể, không ngừng vươn tay muốn nắm lấy Lạc Kỳ, dẫu cho cổ tay bị xích sắt ma sát ra máu cũng không có từ bỏ. Nhìn thấy trong mắt nàng hận ý rõ ràng khắc sâu, Lạc Kỳ có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục nguyên trạng. Hắn đứng dậy, từ trong túi xách tay mang đến lấy ra một hộp thuốc tiêm, bên trong có hai loại màu đỏ đen. trong thuốc tiêm ngoại trừ dịch thể ra, còn có một ít đồ trôi nổi khác, nhìn đến quỷ dị khác thường.
"Ông tiểu thư ngươi chắc không biết Tư Hướng Nhan đã từng làm qua cái gì với ta chứ? cô ta lúc trước vì thẩm vấn ta rốt cuộc đem tin tức của Tư gia tiết lộ cho ai, đã từng để ta hai ngày hai đêm cũng không ngủ, loại mùi vị đó vẫn thật sự vô cùng khó quên. Mấy tháng trước ở nước ngoài, ta mỗi đêm đều nằm mơ, cũng đều là cô ta ban tặng. Mấy chuyện này ta vốn dĩ đều muốn trả lại cho Tư Hướng Nhan, nếu ngươi đã yêu cô ta như vậy, chi bằng thì đến thử loại mùi vị này một chút."
"Con người thật sự là động vật kì diệu, họ có thể ba ngày không uống nước, bảy ngày không ăn đồ vật, nhưng nếu là một ngày không ngủ, tuyệt đối sẽ thể nghiệm được cảm giác khác thường. Loại đầu đau như muốn nứt ra, cảm giác hoa mắt chống mặt, thật sự sẽ ép điên người ta đó. Nhưng mà ngươi yên tâm, màu đen này không phải thuốc độc, chỉ là một loại thuốc để con người ta lỏng lẽo cơ thể yếu ớt vô lực, nó sẽ để ngươi rất mệt rất mệt mỏi, giống như cơ thể thời thời khắc khắc bị cục đá to ngàn cân đè phải."
"Mà thuốc màu đỏ này, thực ra chính là một loại kích thích. Dùng nó rồi, sẽ để thần kinh của ngươi ở trong một khoảng thời gian rất dài duy trì tình trạng hưng phấn 100%. Nếu như hai loại này bỏ vào cùng nhau, ngươi cảm thấy là cảm giác gì? tuy ta không có thử qua, nhưng chỉ là suy nghĩ một chút, thì sẽ để người ta hưng phấn muốn cười ra a."
Lạc Kỳ vừa nói, gương mặt thanh tú bổng nhiên trở nên rất vô cùng dữ tợn. Hắn điên cuồng cười ra, nước bọt trong miệng thuận theo khóe miệng chảy ra, thậm chí cả gân mạch trên mặt cũng nổi lên, giống như con sói điên thấy được con mồi, mang theo cái nhìn hung ác khát máu.
Cổ tay bị nắm lấy, mắt thấy hai mũi thuốc tiêm bị tiêm vào trong người mình, Ông Lẫm Nhiên vô lực nằm sắp ở trên đất, đồng tử không tập trung nhìn mấy chiếc giày kia rời khỏi căn phòng, cuối cùng cùng căn phòng lún vào một mảng đen tối. Nàng không biết chờ đợi chính mình là cái gì, tràn đầy lòng và mắt chỉ là sắc mặt đáng hận của Lạc Kỳ, còn có bộ dạngTư Hướng Nhan cười.
"Thật xin lỗi, em không nên rời khỏi chị. Cho dù bị chị tổn thương thật sâu, em cũng nên bảo vệ chị đến kết thúc sự việc. Nhan Nhan, đừng để em thất vọng, em không thể nhẫn nhịn, bất cứ...người nào...khi dễ chị."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]