Mồ hôi nóng bỏng thuận theo trán trượt xuống, mà cổ họng tựa như đã khô cạn đến chỉ có thể phát ra than nhẹ nhỏ bé đến không thể nghe thấy. Đồng tử không tập trung mơ hồ nhìn sàn đất, rõ ràng là đường thẳng tắp, nhưng Ông Lẫm Nhiên lại cảm thấy cả sàn đất và căn phòng đều đang dao động, đầu cũng choáng đến giống như xoay mấy trăm vòng, mơ hồ không rõ.
Thân thể rất nặng, rất nặng, nặng đến không biết nên làm sao hình dung mới đúng. Giống như mỗi một tất lỗ chân lông đều bị rót đầy chì, y như xương cốt toàn thân bị cục đá to lớn đè lấy, cả hô hấp cũng cảm thấy rất khó khăn. Nổ lực muốn chống cơ thể lên, Ông Lẫm Nhiên lại phát hiện, cho dù đầu óc có ý thức, cơ thể lại hoàn toàn động đậy không được, cả động tác đơn giản vặn cổ một cái, nhấc ngón tay một cái cũng là hy vọng xa vời.
Rất mệt...rất mệt...đầy não đều là từ ngữ giống vậy, mệt đến muốn chết đi, mệt đến căn bản thở không nổi, nhưng tất cả xúc cảm lại là rõ ràng như vậy. Xương sườn rất giống gãy đi rồi, phần bụng cũng sưng lên một khối rất lớn, da thịt toàn thân đều mang theo cảm giác đốt cháy nóng hừng hực, dường như bị dầu ớt quét đi một tầng da, tràn đầy đều là dấu vết nát vụn loang lổ không thể tả.
"Ân...ngô..." Mở miệng ra, miễn cưỡng nhả ra hai chữ, đã là hao hết tất cả sức lực, Ông Lẫm Nhiên nổ lực cuộn tròn cơ thể lại với nhau, nương tựa lưng vào vách tường, muốn giảm bớt một chút đau đớn trên cơ thể. Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, mấy cảm giác rõ ràng kia không có bất cứ gì giảm đi, trái lại trở nên càng thêm trầm trọng, càng ngày càng rõ ràng.
Tay trái vô ý thức run rẫy lên, năm ngón tay từ bên trong đến bên ngoài thâm nhập đau xót, ngay cả đầu ngón tay cũng đang kêu gào phần đè nén khó chịu kia. Đau, thật sự cực kì đau rồi, rõ ràng vết thương trong đó đã tốt rồi, lúc này lại giống như quay lại, tới lui kích lên tầng đau đớn kia. Xương khớp đau đến muốn chết, giống như có người đang dùng dao thấm acid sunfuric từng tầng từng tầng ma sát lấy xương cốt.
Một lần lại một lần bẻ gãy, bẽ gãy rồi bẻ gãy, tiếng vỡ nát rốp rốp vang lên trong não. Càng ngày càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng đau, càng ngày càng nhanh, cái kìm đó đem ngón tay tới lui bẻ đi bẻ lại, để xương bên trong từng tầng từng tầng từng tấc từng tấc vỡ vụn thành mảnh vụn, vết nứt sắc bén đâm thủng da thịt trên tay, máu me đầm đìa.
"Đừng...đừng..." Cái đau khắc cốt ghi tâm thuận theo tay trái truyền khắp toàn thân, lại phản ứng đến đại não, xương cốt gãy vỡ nổ vang chấn động đến lỗ tai muốn điếc đi. Ông Lẫm Nhiên dùng hết sức lực vươn tay phải ra, dùng sức siết chặt năm ngón tay trái phát run, nhưng cái kìm vô hình kia lại vẫn không chịu buông tha tụi nó, dẫu cho bàn tay này đã không còn nguyên hình cũng không muốn dừng lại.
Đã như thế, vẫn không bằng dứt khoác chặt đi!
Ý thức như vậy mới lóe qua trong não, đau đớn của tay trái thuận theo xương cốt của năm ngón tay và lòng bàn tay kết nối bắt đầu lan truyền. Tựa như thật sự có một con dao cùn treo ở phía trên, từng cái lại từng cái, dùng tốc độ giống như lăng trì đem năm ngón tay chặt đi. Thanh âm kéo xé quá mức rõ ràng vang vọng ở trong não, là lưỡi dao và xương cốt ma sát mà sản sinh.
Che lấy tay trái, Ông Lẫm Nhiên dùng sức cắn môi dưới, lại cảm thấy hàm răng cũng giống như bị gắt gao nhổ đi, mỗi một cái răng mỗi một khe hở đều đau đớn khó nhịn. Nàng khổ sở mở miệng cắn lấy tay trái, chả hiểu vì sao hy vọng hai địa phương đau đớn này chỉ cần đặt chung với nhau thì sẽ không khó chịu như vậy nữa, chỉ đáng tiếc, cách nghĩ như vậy cuối cùng là vô bổ.
Chân phải bổng nhiên bắt đầu co rút, liên quan đến vết thương cũ của đầu gối đã quên đi đau đớn. Khung xương và xương cốt ma sát bắt đầu xèo xèo vang vọng, cây đinh đặt ở trong xương bắt đầu không an phận chạy lung tung, ý đồ đâm phá xương cốt và da thịt phá thể mà ra. Chỉ là, giày vò đến đây, tựa như mới vừa bắt đầu. Thân thể còn nặng hơn trước, toàn thân đều giống như bị nghiền nát, mà nơi đã từng trọng thương thì càng nghiêm trọng.
Nằm sấp trên đất, Ông Lẫm Nhiên mở miệng khó khăn hô hấp, máu tươi thuận theo mũi chảy ra, tròng trắng mắt tràn đầy tia máu, tất cả cảm quan ở thời khắc này trở nên vô cùng rõ ràng. Vết thương trên lưng tốt rồi, vết dao của phần bụng, ngón tay gãy đau đớn của tay trái, chân phải vô cùng tê dại. Tất cả của tất cẩn đều giống như đòi nợ tập kích đến Ông Lẫm Nhiên, thanh âm khung xương tới lui bẻ gãy, viên đạn xuyên thủng đầu gối vang lên thanh thúy, tiếng xé rách của lưỡi dao cắt xé da thịt, cảm giác sau lưng bị côn nghiêm trọng xông kích.
Một lần lại một lần, qua lại đánh ở trên vết thương, vang vọng lại ở trong não. Thanh âm này thật sự giống như chiếu lại nguyên cảnh, lại to lớn đinh tai nhức óc. Ông Lẫm Nhiên dùng sức dùng đầu cọ sát mặt đất, lại vẫn là không cách đem mấy thanh âm đó quăng đi. Dưới tình huống bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể dùng sức dùng lưng đập lấy bức tường phía sau, nàng cực kì khó chịu, lại không biết nên làm sao phát tiết, nàng cảm thấy chính mình trở thành một quả bóng hơi, giống như lập tức thì phải phát nổ rồi.
"Nhan...Nhan Nhan...ôm ôm em..." Không ngừng đem cơ thể chen đến phía tường, Ông Lẫm Nhiên đưa hai cánh tay ra sít sao ôm vòng lấy chính mình, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể để nàng bình tĩnhlại. Trong hoảng hốt, Tư Hướng Nhan giống như thật sự đến. Chị ấy ngồi xổm ở bên cạnh mình, hôn gò má của mình, ôm mình vào lòng, xoa nhẹ tất cả khó chịu của chính mình.
"Chị đến rồi, em thì biết chị sẽ đến." Thời điểm này Tư Hướng Nhan xuất hiện ngang ngửa như một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của Ông Lẫm Nhiên, nàng dùng sức nhích gần Tư Hướng Nhan, cho dù cơ thể bị cấn đau cũng không từ chối. Chỉ đáng tiếc sự tốt đẹp như vậy cũng không duy trì bao lâu, thân thể bị hung hăng đẩy ra, từ đó lún vào đen tối y như trước. Mắt nhìn theo Tư Hướng Nhan càng đi càng xa, lần này, không cần nói đưa tay ra, ngay cả thân hình của cô, chính mình cũng nhìn không rõ ràng rồi.
"Rất mệt...em thật sự rất mệt rồi...đã...không có sức lực theo chị nữa rồi a..."
"Thuốc của con sẽ có hiệu quả?" Từ phòng dưới đất đi về phòng khách, Trình Luân nhìn đối diện Lạc Kỳ, bán tín bán nghi hỏi. Hắn luôn cảm thấy chỉ có bạo lực mới trực tiếp nhất, như tiêm thuốc cái gì, dưới cái nhìn của hắn nhìn ngược lại có chút tầm thường.
"Nghĩa phụ yên tâm, hai loại thuốc này trộn chung với nhau, tiêm vào người sẽ họp lại hai loại cực đoan và cực hạn của thân thể và thần kinh. Cơ thể của cô ta trong thời gian dài vị vây trong một loại trạng thái vạn phần mệt mỏi, thần kinh sẽ bị kích phát đến mẫn cảm trăm phần trăm. Cộng thêm cô ta bị thương, tuyệt đối chống không qua một ngày. Việc cấp bách của chúng ta, trước tiên là phải đem người Tư gia ở chỗ mẫu thân cô ta loại đi, đem người cướp trở lại, như vậy chúng ta thì lại thêm một lợi thế."
"Chuyện này không cần con nói, ta sớm thì phái người đi làm rồi. Tư Hướng Nhan bên đó con tăng nhanh tốc độ, đừng chơi cái gì trò hề nữa."
"Nghĩa phụ nói phải, con lập tức thì sẽ giành được tín nhiệm của cô ấy. Về thế lực bạch đạo bên đó của cô ấy, cũng lập tức sẽ tra ra chân tướng."
"Ân, con làm đến rất tốt, trở về nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Rời khỏi Trình gia, Lạc Kỳ lấy ra điện thoại, gọi đến điện thoại của Tư Hướng Nhan, hắn tự tin nói lời tâm tình đã biên tạo xong. Đang dương dương tự đắc hắn không có phát hiện, một chiếc xe từ sau lưng hắn chạy qua, sớm đã đem hành tung của hắn chụp rõ rành mạch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]