"Nghĩa phụ...nghĩa phụ!" Nữa đêm, cửa lớn của Trình gia bị gõ vang, để Trình Luân vừa mới chuẩn bị ngủ bị kinh tỉnh. Hắn trầm mặt để quản gia mở cửa, thì thấy được Lạc Kỳ một thân máu đứng ở trước cửa, bờ vai và trên eo trúng hai viên đạn.
"Ngươi đang giở trò gì?" Thấy được Lạc Kỳ bị thương, Trình Luân cũng không có bất ngờ hoặc lo lắng, trái lại là vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Nghĩa phụ, con vốn dĩ là muốn giết Ông Lẫm Nhiên, kết quả giữa đường người của Tư gia đuổi đến, không chỉ đánh chết thủ hạ khác, còn để con bị thương. Con liều mạng mới chạy ra khỏi, xém chút chết ở chỗ đó." Lạc Kỳ nói đến cảnh tượng vừa rồi vẫn cứ như cũ có chút sợ hãi, hắn thật sự rất hối hận bản thân không ở thời gian đầu tiên giết đi Ông Lẫm nhiên chạy lấy người, như vậy cứu viện của Tư gia cũng sẽ không đúng lúc đuổi đến.
"Ý của ngươi là, ngươi không chỉ làm chết người của ta, mà Ông Lẫm Nhiên cũng không có giết đi, phải không?" Nghe được lời của Lạc Kỳ, sắc mặt của Trình Luân còn âm u hơn trước, hắn cúi đầu nhìn Lạc Kỳ, ở trong lòng suy nghĩ con người này có phải vẫn còn giá trị lưu lại không.
"Nghĩa phụ, là lỗi của con, đều là lỗi của con, là con không nên muốn trêu chọc Ông Lẫm Nhiên, mới sẽ cho Tư Hướng Nhan thời gian. Bây giờ nên làm sao? Tư Hướng Nhan tựa hồ biết thân phận của con rồi, con không có biện pháp tiếp cận cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-tu-ta-tu-duong/2643121/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.