CHƯƠNG 17
Thời gian này. Lí Trọng hai lần gọi điện thoại hẹn Vương Nam dùng cơm, đều bị cậu tìm lý do thoái thác. Lí Trọng cảm thấy rất kì quái, sao lại trẻ nít đến vậy? Anh ẩn ẩn có chút khó hiểu, nhưng sự từng trải khiến anh không lộ bất kì thái độ gì. Vừa lúc, Từ Đan Lôi trở về từ chuyến du lịch, Lí Trọng cũng không có quá nhiều thời gian chạy đi tìm Vương Nam.
Lí Trọng không gọi điện nữa, Vương Nam lại càng hoang mang. Một ngày, hai ngày, ba ngày, đảo mắt đã qua một tuần. Vương Nam một mực tự thôi miên, là bạn bè a, không nhất thiết phải họi điện mỗi ngày. Nhưng một tuần qua với Vương Nam dài như một thế kỷ, cậu có chút không kiềm chế được suy nghĩ. Cậu thầm nghĩ, nhiều ngày như vậy không gọi điện, Lí Trọng không phải đã đổ bệnh chứ? Nếu không sao lại không gọi điện? Chung quy không tìm ra lí do chính đáng, Vương Nam không đợi được nữa mà trực tiếp gọi điện. Điện thoại đang kết nối, tay Vương Nam kích động đến run rẩy, cậu hít sâu một hơi để trấn định.
– “Uy?”. Giọng nói Lí Trọng vang lên bên đầu dây.
– “Anh nha, gần đây bận lắm sao?”. Vương Nam liền đổi giọng hi hi ha ha hỏi.
– “Xin lỗi, ai gọi vậy?”. Lí Trọng cố ý hỏi.
– “Anh đến giọng tôi cũng không nhận ra?”. Vương Nam nhụt chí.
– “Úc, Vương Nam a, tiểu tử cậu gần đây chạy đi đâu? Thế nào một cuộc điện thoại cũng chẳng buồn gọi?”. Lí Trọng thong thả hỏi.
– “Không bận gì, vấn đề là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-trong-mua-gio/21698/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.