Người đàn ông mặc áo vest đen tắt đi micro mini đang định trên ngực áo rồi ghim lại khẩu súng ngắn trên tay vào sau lưng quần, nhanh chóng bước ra khỏi cổng bệnh viện.
“Thiếu gia, sau này cậu sẽ phải trải qua sóng gió rồi!”
Anh ta ngoái đầu nhìn vào bệnh viện thêm một lúc rồi bước vào chiếc xe nhỏ màu đen đã
được đậu cách đó không xa lắm mà rời đi.
Tại một căn nhà hoang cách bệnh viện khá xa, lúc này Quân Thành đã nhảy vọt xuống xe mà lao tới trước cửa nhà. Nhưng còn chưa được mở ra, bên tai anh đã vang lên những âm
thanh đầy ám muội:
“Sao vậy? Cô không cảm thấy rất thoải mái sao? Mau, mở miệng rên lớn lên cho ông đây nghe rõ!”
Giọng đàn ông khàn đục xuyên qua màng nhĩ anh, đem mọi dây thần kinh kéo căng đến tột điểm. “Ưm... Đau! Anh nhẹ chút, Mạc Tranh!”. Quân Thành như chết lặng, anh còn chưa ngu đến nỗi không nhận ra được giọng nói nữ
tính kia là của ai.
Sam!
Cánh cửa gỗ mục nát nhanh chóng bị anh đạp bay ra. Ngoảnh mặt nhìn về phía tiếng động phát ra, gương mặt phiếm hồng của Tịch Nhuệ trong phút chốc liền trở nên xanh tái. Cô ta lập tức thu hồi lại nụ cười thỏa mãn đang có trên môi mà nhỏ ra nước mắt, kịch liệt đẩy nam nhân đang đè trên người mình ra mà không ngừng
kêu khóc:
“Anh bỏ tôi ra! Tôi cầu xin anh, hãy mau bỏ tôi ra!”
“Thành! Tới cứu em, em đau quá!”.
Cô ta nhìn về phía anh bằng đôi mắt bồ câu đang mở to ươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/219382/chuong-3.html