Hinh Ninh đưa tay lên che miệng mình, cô thật sự đã bị một màn máu me trước mắt dọa sợ.
Vũ Vân cũng sang chấn tâm lý không kém gì Hinh Ninh.
Lạc Phàm không phải là mục tiêu của cô ta, cô ta còn muốn sống chung với anh đến già mà.
Người khiến Vũ Vân muốn ra tay chính là Hinh Ninh nhưng cô ta vạn lần không ngờ đến bị trí của Hinh Ninh trong lòng anh lại cao đến như vậy, khiến cho anh không tiếc tính mạng mình đẻ bảo vệ cô ta? "Tại sao chứ?"
Bước chân Vũ Vân chao đảo mà lùi dần về sau.
Cô ta thật sự không thể nào tin được người đàn ông mà cô ta ngày đêm tâm tâm niệm niệm lại ở ngay trước mắt cô ta phô diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, còn cô ta lại là hung thủ khiến cho người mình yêu bị thương như vậy.
"Thật xin lỗi anh.Em...Em không cố ý"
Nước mắt Vũ Vân rơi đầy mặt, nhìn Lạc Phàm mặt cắt không còn một giọt máu, đau đớn khụy gối xuống làn đường bằng bê tông cứng ngắc, thanh âm xương cốt va chạm với nền đường nghe rõ một tiếng "cốp"
khiến cho tim Vũ Vân thấy buốt đau.
Cô ta run rẩy tiến lên phía trước, muốn rút con dao kia ra, nhưng Hinh Ninh lúc này đã lấy lại quyền làm chủ cơ thể, mau chóng đứng dậy mà đẩy cô ta ra: "Cô không được chạm vào anh ấy"
Hinh Ninh nói rồi tiến tới ôm lấy Lạc Phàm, nước mắt cô lúc này cũng đã rơi đầy mặt, giọng nói xen lẫn với tiếng nấc nghẹn ngào nên ngắt quãng: "Đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133730/chuong-332.html