Hinh Ninh thấy điện thoại của mình đột ngột bị giật đi, cô ngay lập tức liền ngẩng đầu lên xem ai là người vừa lỗ mãng tự tiện lấy đi điện thoại của mình.
Người này có chút quen mắt, chẳng phải là cô gái hôm trước đứng ở chỗ cầu hay sao? Cô ta tới tìm cô làm gì? Lại còn mang theo vẻ mặt cau có như bị ai cướp mất đồ như thế nữa? Hinh Ninh là người bị cô ta cướp đồ mà còn chưa tỏ thái độ gì đây.
"Cô đây là?"
Hinh Ninh xin thề cô chẳng biết cái người trời ơi đất hỡi này là ai cả.
Điều duy nhất mà Hinh Ninh ấn tượng về người này chỉ có cô ta thường xuyên xuất hiện ở những nơi có mặt Lạc Phàm, vi diệu hơn là trời khuya còn kéo bảng được anh ra cầu gặp cô ta nữa.
Đáng sợ thật chứ! Hinh Ninh vẫn luôn thắc mắc hôm đó rốt cuộc là có chuyện gì mà cô ta phải cần đến cả sự có mặt của cô, xem ra hôm nay cũng có thời gian để hỏi cho ra lẽ rồi.
"Cô không biết tôi sao?"
Vũ Vân nhướn mày nhìn Hinh Ninh.
Cô ta đã nhìn quen mặt cô luôn rồi, sao có thể có chuyện Hinh Ninh không có ấn tượng gì đối với cô ta được chứ? "Trước, trả điện thoại lại cho tôi.
Cô là đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy.
Hơn nữa tôi cảm thấy dựa vào mối quan hệ giữa tôi và cô thì cũng chẳng thân thiết đến mức có thể nói chuyện riêng với nhau đầu, tôi xin phép đi vê trước "
Hinh Ninh nói rồi chìa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133729/chuong-331.html