"Tiểu Phàm, anh ngưng nói một chút"
Hinh Ninh đưa tay lên đỡ trán rồi thở dài một cái.
Có nghĩ thế nào cô cũng thật không ngờ Lạc Phàm hôm nay lại kích động như vậy.
Anh nôn nóng muốn gặp lại cô đến thế sao? "Em làm sao có thể về nước ngay bây giờ được chứ? Ít nhất là cũng phải qua hai hôm nữa em mới về Trung Quốc.
Mẹ em đã gọi điện xin phép cô giáo rồi, em nghỉ cũng phải nghỉ cho đủ ngày chứ?"
Hinh Ninh cảm thấy suốt ngày học tập căng thẳng, được ra nước ngoài thế này cũng có thể xem như là để giải tỏa căng thẳng đi.
Cô cũng nhớ ông bà nội, cho nên muốn ở đây với họ thêm mấy ngày nữa.
"Đừng."
Lạc Phàm lập tức giấy nảy lên ngày sau nghi nghe cô nói vậy.
Đắn đo suy nghĩ một hồi, anh cũng nghĩ ra được cái cớ nghe thuyết phục nhất: "Em sắp phải thi rồi mà, có đúng không? Quay lại Trung Quốc đi, anh giúp em ôn thi.
Chắc chắn em sẽ đứng hạng một toàn trường."
"Bình thường em đã luôn như vậy rồi"
Hinh Ninh thở dài một cái, nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng mẹ gọi cô liền nói: "Vậy nhé, em cúp máy đây.
Có chuyện gì chúng ta sẽ nói chuyện sau, được chứ?"
"Không.."
Lạc Phàm còn chưa kịp phản kháng thì bên tai anh đã vang lên một tràng dài mấy tiếng tút tút tút.
Lạc Phàm nhìn màn hình điện thoại đã tắt đen bỗng nhiên cảm thấy thật vô cùng bực bội.
Một ngày chưa đủ, Hinh Ninh còn muốn ở bên đó tận mấy ngày sao? Liên tiếp hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133727/chuong-329.html