Hinh Ninh nghe thấy có âm thanh nam tính quen thuộc vang lên bên tai mình, cô liên quay đầu lại nhìn về phía sau.
Khoảnh khắc thấy người đang đứng ngay sau lưng mình là Lạc Phàm, đôi mắt cô rõ ràng hơi mở lớn, đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ đóng mở mà cất lên mấy tiếng: "Tiểu Phàm, sao anh lại ở đây?"
"Anh không ở đây thì sao có thể thấy được một màn này cơ chứ?"
Lạc Phàm nói rồi sa sầm mặt mày mà tiến lên phía trước sau đó vươn cánh tay chắc như gọng kìm của mình lên, kéo Hinh Ninh ngã vào trước ngực mình.
"Nhóc con, về nhà ăn cơm đi.Vắt mũi còn chưa sạch, bày đặt đứng đây nói chuyện yêu đương cái gì chứ?"
Ánh mắt Lạc Phàm tăm tối cực độ nhìn cậu thiếu niên đang quỳ một chân dưới đất, cẩn thận quét mắt quan sát cậu ta một lượt, môi mỏng hơi nhếch lên.
Xấu hơn anh, lùn hơn anh, không đẹp trai bằng anh.
Vậy mà dám ở trước mặt anh tán tỉnh người con gái của anh sao? Là ai đã cho cậu ta có được sự tự tin đến ngu xuẩn này vậy? "Anh là ai chứ?"
Ngô Trình cau chặt chân mày, thôi không quỷ nữa mà nhanh chóng đứng lên.
Ánh mắt cậu ta nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu của Lạc Phàm mà cất tiếng hỏi: "Anh là ai? Có cái quyền gì mà dám chen chân vào chuyện của tôi chứ? Anh có biết sự có mặt của anh vừa làm hỏng một bước ngoặt trọng đại trong cuộc đời tôi không?"
Ngô Trình xem ra cũng chẳng phải là hạng xoàng, cậu bé này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133720/chuong-322.html