"Tịch Ly, Lạc Anh rốt cuộc là bị làm sao vậy? Hai người không phải đang bị cái gì xúi quẩy đeo bám đó chứ, sao hết người này đến người khác gặp tai nạn vậy? Cố Huệ lo lắng mà hỏi cô. "Cái gì được cơ chứ? Trên đời này làm gì có giống loài nào đáng sợ hơn con người đâu." Tịch Ly nói rồi đem một miếng kiwi đến trước miệng Cố Huệ, cô ấy cũng rất phối hợp mở miệng ra mà đem nuốt miếng kiwi kia xuống. "Lại làm sao nữa?" Cố Huệ chau mày ngồi xuống ghế, hai tay khoanh trước ngực. "Lại có đứa nào ngứa tay cố tình táy máy chuyện tình cảm của cậu à? Nói đi, tớ sẽ thay cậu xử lý nó." "Người này cậu cũng biết đấy, không xa lạ gì đâu." Tịch Ly không mặn không nhạt đáp lại lời Cố Huệ. Cố Huệ còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì khoảnh khắc đưa mắt nhìn lên câu thang, hai mắt Cố Huệ liên mở to ra hết cỡ vì kinh ngạc. Cái gì đây? Cô ấy có chút không tin đưa tay lên dụi mắt mình, nhưng đã dụi đỏ cả mắt thì hình ảnh được thu vào trong võng mạc vẫn không thay đổi. Người đang đứng bất động ở bậc câu thang cao sau lưng Tịch Ly mà nhìn Cố Huệ đúng thật là Cố Hy. "Cố Hy, sao cô ta lại ở đây?" Cố Huệ ngạc nhiên nhìn Tịch Ly mà nói. Nhưng cô vẫn bình thản uống trà rồi nhàn nhạt đáp: "Là do cô ta muốn như vậy, cho nên mình đáp ứng cô ta" "Tịch Ly, cậu mất trí rồi à?" Cố Huệ tức giận đập bàn nhìn Tịch Ly. "Tiểu Huệ, bình tĩnh đi em, nghe Tịch Ly nói rõ mọi chuyện đã." Alan nhanh chóng ra tay ngăn Cố Huệ lại. Dù sao cũng đang ở Lạc Gia, họ không thể nào hành động lỗ mãng quá được. Cố Huệ bị cánh tay Alan lôi kéo, cô ấy mới hơi bình tĩnh lại mà ngôi xuống ghế. Tịch Ly còn chưa kịp trả lời thì Cố Hy đã nhanh chóng đi tới trước mặt Cố Huệ mà cao giọng: "Sao chị lại ở đây?" "Câu đó tao phải hỏi mày mới đúng." Cố Huệ mặt mày nhăn nhó nhìn Cố Hy, cách xưng hô có chút suông sã nói. Mấy hôm trước không phải còn giống như một con mèo quỳ gối trước cô mà nói lời xin lỗi, hứa sẽ không làm phiền cuộc sống của Cố Huệ lẫn Tịch Ly sao? Làm sao bây giờ lại xuất hiện ở nhà Lạc Anh, lại còn ăn nói đao to búa lớn như thế chứ? "Tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo với chị." Cố Hy kiêu ngạo hất cằm nhìn Cố Huệ, thanh âm có chút ngạo mạn nói. "Mày..." Hai tay Cố Huệ siết chặt thành nắm đấm nhìn Cố Hy. Một giây sau, ánh mặt cô ấy liền ngưng lại nơi cái bụng của cô ta. Vì Cố Hy đang mặc đầm body bó sát nên bụng của cô ta nhô ra thấy khá rõ. Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Cố Huệ thắc mắc cau chặt chân mày. Bụng của cô ta trông rất giống với Tịch Ly nâng môi cười nhìn Cố Hy, cũng có thể thấy được sắc mặt cô ta đang khó coi như thế nào, hết trắng rồi lại xanh. "Làm gì mà mới sáng ra đã ồn ào vậy?" Lạc Anh cầm theo ấm trà từ trong bếp đi ra, vẻ mặt lạnh tanh nhìn hai người phụ nữ đang nhìn nhau với ánh mắt giống như muốn phóng ra tia lửa. "Lạc Anh, anh thật sự sẽ cưới Tịch Ly sao?" Cố Hy bất mãn nhìn Lạc Anh, vội vàng chạy lên nắm lấy tay anh, sau đó đặt bàn tay to lớn của anh áp lên cái bụng đã hơi nhô của mình: "Nếu anh thật sự làm như thế, thì mẹ con em phải làm thế nào đây?" Lạc Anh yên lặng để mặc cho cô ta làm càn, nhưng nội tâm anh chẳng có chút xao động nào. Cùng là một động tác, nhưng khi đưa Tịch Ly đi khám thai anh cảm thấy được nhịp tim của mình căng thẳng. Còn bây giờ mặc dù đang có sự tiếp xúc trực tiếp với Cố Hy, nhưng anh lại chẳng có một chút cảm xúc đặc biệt nào dành cho đứa bé trong bụng cô ta cả. Tịch Ly nâng môi cười nhìn Cố Hy, cũng có thể thấy được sắc mặt cô ta đang khó coi như thế nào, hết trắng rồi lại xanh. "Làm gì mà mới sáng ra đã ồn ào vậy?" Lạc Anh cầm theo ấm trà từ trong bếp đi ra, vẻ mặt lạnh tanh nhìn hai người phụ nữ đang nhìn nhau với ánh mắt giống như muốn phóng ra tia lửa. "Lạc Anh, anh thật sự sẽ cưới Tịch Ly sao?" Cố Hy bất mãn nhìn Lạc Anh, vội vàng chạy lên nắm lấy tay anh, sau đó đặt bàn tay to lớn của anh áp lên cái bụng đã hơi nhô của mình: "Nếu anh thật sự làm như thế, thì mẹ con em phải làm thế nào đây?" Lạc Anh yên lặng để mặc cho cô ta làm càn, nhưng nội tâm anh chẳng có chút xao động nào. Cùng là một động tác, nhưng khi đưa Tịch Ly đi khám thai anh cảm thấy được nhịp tim của mình căng thẳng. Còn bây giờ mặc dù đang có sự tiếp xúc trực tiếp với Cố Hy, nhưng anh lại chẳng có một chút cảm xúc đặc biệt nào dành cho đứa bé trong bụng cô ta cả. "Đây không phải vấn đề sớm đã được định đoạt rồi hay sao? Em làm náo loạn đến thế này để làm gì?" "Anh không thể kết hôn với cô ta, anh không thể." Cố Hy gào lên rôi nhào tới ôm lấy cổ Lạc Anh, thanh âm gầm rú lên giống như một con thú dữ đang bị thương vậy. "Lạc Anh, cảm ơn anh, đã làm phiền anh rồi." Tịch Ly nói rồi vươn tay ra muốn lấy tách trà trong tay anh, nhưng Cố Hy lại làm loạn không cho cô đụng vào anh. Kết quả trong quá trình chuyển giao ấm trà kia, Tịch Ly đã bị trà nóng hắt lên người. Choang một tiếng, âm thanh rơi vỡ bén nhọn vang lên. Mảnh vỡ của trà cứa qua chân Tịch Ly, khiến cho chân cô chảy ra một chút máu. Nước tà vừa mới pha nóng hổi cũng làm chân cô lập tức đỏ một mảng lên. "Tịch Ly!" Lạc Anh bàng hoàng nhìn cảnh vừa rồi, đẩy Cố Hy ngã trên sàn sau đó tiến tới chỗ cô giúp cô xem vết thương. "Có chuyện gì vậy?" Lạc Phu Nhân từ trong bếp chạy ra, trên tay vẫn còn cầm que phết kem lên bánh. "Có chuyện gì vậy?" Cố Huệ cũng Alan đứng chắn trước Tịch Ly nên bà không nhìn thấy. Cố gắng kiếng chân lên cũng chẳng quan sát được đang có chuyện gì xảy ra cả. "Chết tiệt." Cố Huệ bực tức nghiến răng rồi chạy vội qua chỗ Cố Hy. Chát một tiếng, cô ấy không chút nương tình mà giáng thẳng một cái tát lên mặt cô ta, khiến cho gương mặt của Cố Hy liên nghiêng đi trông thấy: "Con hồ ly tinh này, là mày cố ý có phải không? Hôm nay tao không dạy dỗ mày một trận cho nên thân thì không được mà." Cô ấy nói rôi xắn cao tay áo sơ mi mà nắm lấy cổ áo Cố Hy lôi mặt cô ta sát lại với mình. Lạc Phu Nhân chứng kiển một màn hoành tráng trước mắt, bà không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Tịch Ly nhà bà lúc nào cũng e e thẹn thẹn giống như con thỏ con vậy, vậy mà như thế nào cô lại có thể kết dao được với một cô bạn gái hổ báo cáo chồn như thế này? Được! Mộ Tuyết Dung duyệt người bạn thân này của cô rồi đó. Rất có khí chất, rất giống với bà hồi còn trẻ. "Đỏ hết lên rồi này, mau tới bệnh viện thôi." Lạc Anh nói rồi bế bổng Tịch Ly lên, lúc này Lạc Phu Nhân mới thấy được chân cô quả thực đã đỏ lên lại còn có một đường cứa đang chảy máu, trên sàn nhà còn có mảnh vỡ của tách trà vương vãi khắp nơi nữa. Cái gì đây? Vụ lộn xộn này là sao đây? Bị thương như thế kia thì không phải đôi chân xinh đẹp của con dâu bà sẽ để lại sẹo sao? Tội này ai gánh chứ? "Lạc Anh, không cần đâu.Anh đem hộp cứu thương trong nhà ra đây giúp em là được rồi." "Đừng có cãi cố nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]