"Sao?"
Alan ngơ ngác nhìn anh, cánh tay anh ta khựng lại giữa không trung.
Người này là đang ghen bóng ghen giỏ cái gì vậy cơ chứ? Ai thèm tranh người với anh? Alan đã có Cố Huệ bên cạnh rồi mà, ai thèm để ý tới Tịch Ly cơ chứ.
"Anh hiểu lầm gì đó rồi có đúng không? Tôi là bạn của Tịch Ly, bạn gái tôi đang đứng ngay bên cạnh đây, anh không cần cảnh giác với tôi đến thế"
"Tôi là Cố Huệ.Đây là lần đầu tiên tôi tới nhà anh nhỉ, đã làm phiền rồi."
Cố Huệ tươi cười nắm lấy tay Alan rồi nhìn thẳng vào mắt anh mà nói.
Chỉ là sự đa nghi của người đàn ông này quá lớn, tuy đã nghe hai người trước mắt giới thiệu bản thân nhưng Lạc Anh vẫn quét một ánh mắt thăm dò qua nhìn cô.
Tịch Ly thấy mắt anh đen láy nhìn mình, cô thở dài một tiếng nói: "Những lời bọn họ nói đều là thật.
Trước, anh có thể buông tay ra khỏi em có được không? Anh ôm em sắp nghẹt thở rồi này."
Ôm gì mà ôm chặt như thế chứ, khiến cho cô suýt thì thiếu sinh khí đến nơi rôi.
"Bạn của cô giới thiệu với tôi làm gì chứ? Tôi...Tôi cũng chẳng thèm ôm cô."
Lạc Anh nói rồi nhanh chóng quay người bỏ đi, để lại Cố Huệ cùng Alan đứng đực người ra, hai mắt trợn tròn nhìn theo bóng lưng anh.
"Tịch Ly, đầu anh ta mới bị đập vào đâu đấy à? Hôm nay sao các cư xử của anh ta lại kì lạ vậy?"
"Quả thật bị đập đầu.Chuyện này cũng rắc rối lắm.Vào trong nhà đi, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133685/chuong-287.html