"Ưm.."
Tịch Ly bị anh véo má mình, cô liền cau chân mày lại.
Không những mắng cô mà còn bẹo má cô, người đàn ông này là đang cậy bản thân mất trí nhớ rôi được nước lấn tới đó hả? "Đi ngủ thôi, đừng có mè nheo nữa."
Lạc Anh nói rồi buông tay ra khỏi má cô, sau đó cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn: "Chúc ngủ ngon.""
"Hả?"
Tịch Ly trợn tròn mắt không tin những gì vừa xảy ra, cô đưa tay lên sờ cái trán mình.
Nhiệt độ ấm nóng của đôi môi anh vẫn còn vương lại đó.
Lạc Anh cũng chẳng ngạc nhiên kém cô là bao, hai mắt mở to giống như muốn rớt ra ngoài luôn rồi.
Anh làm sao vậy chứ? Đã bị điên rồi à, sao lại hôn cô ta? Anh xin thề vừa nãy anh không hê có một ý định nào đen tối với Tịch Ly hết, việc hôn chúc cô ngủ ngon giống như phản xạ không điều kiện vậy.
Là miệng anh tự nói, môi anh tự làm.
Tịch Ly đưa tay lên che miệng cười khi thấy gương mặt ngơ ngác của anh.
Cô nhướn người hôn chụt một cái lên môi anh rồi ngả lưng nằm xuống, kéo chăn lên che ngang cổ mình: "Lạc Anh, ngủ ngon."
Tịch Ly nói rồi quay lưng lại với anh, để mặc Lạc Anh đang ngồi trơ ra như tượng.
Phải rất lâu, rất lâu sau đó anh mới hoàn hồn trở lại, đưa ngón tay cái thô ráp sờ lên cánh môi bạc của mình, mặt trong phút chốc đỏ ửng lên như người vừa Say rượu.
Lạc Anh đi xuống giường để tắt đèn phòng, sau đó trở lại giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133683/chuong-285.html