"Cô Cố là đang cố hỏi tôi cái gì vậy? Nếu xét về chuyện âm mưu, thì tôi là người nên hỏi cô mới phải chứ?"
Tịch Ly giật lại tay mình từ trong tay Cố Hy, không lạnh không nhạt nhìn cô ta mà nói.
Cố Hy bặm chặt môi lại, một lúc lâu sau giống như phát tiết mà giật phăng cái chăn ban nãy đã được Tịch Ly sắp xếp gọn gàng trên giường xuống rồi gằn giọng: "Tao không tin mày lại tốt bụng đến mức để cho tao thoải mái tự do bước chân vào nhà này."
"Tin hay không thì bây giờ cô cũng đang đứng trong biệt thự nhà họ Lạc đấy.
Tịch Ly bình tĩnh đáp lại lời cô ta rồi cúi xuống nhặt chiếc chăn kia lên.
Cố Hy cảm thấy nãy giờ mình như một gã hề trước mặt Tịch Ly, cô giận quá hóa thẹn, nên liền chạy tới lại thêm một lần nữa nắm chặt lấy tay Tịch Ly, giọng giống như gầm lên mà quát: "Mày đang trêu đùa tao đấy à?"
"Như thế nào được gọi là trêu đùa? Người trêu đùa tình yêu của tôi và Lạc Anh từ đầu đến cuối không phải là cô sao? Tôi chỉ là muốn phối hợp tốt hơn với cô, cho nên mới cho cô cơ hội để thể hiện kĩ năng của mình thôi mà?"
"Mày cứ chờ đó."
Cố Hy ôm một bụng tức rời đi, ánh mắt cô ta lộ ra tia hung ác.
Tự tin như vậy, chẳng lẽ Tịch Ly thật sự đã hoàn toàn yên tâm, cho rằng Cố Hy không còn chiêu nào nữa để ly gián cô và Lạc Anh sao? Nếu cô thật sự là đang nghĩ như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133682/chuong-284.html