Chương trước
Chương sau

"Lạc Anh..."
Lúc mọi người mới khôi phục lại không khí vui vẻ náo nhiệt chưa được bao lâu thì bỗng nhiên có một giọng nữ quen thuộc vang lên.
Mọi người ở đây từ đầu đến cuối thì đương nhiên chẳng xa lạ gì với thanh âm này nữa cả, nhưng Tịch Nhuệ mới tới thì có chút ngỡ ngàng quay đầu lại phía sau để xem là ai vừa mới tới.
"Cố Hy?"
Đôi đồng tử của Tịch Nhuệ trong nháy mắt giãn to ra.
Câu nói của cô ấy cũng thu hút sự chú ý của Tịch Ly: "Tịch Nhuệ, em biết người này sao?"
Có nghĩ như thế nào cô cũng thật không ngờ Tịch Nhuệ có quen biết với Cố Hy, vì trước đến nay cô chưa từng thấy em gái mình tiếp xúc với Cố Hy bao giờ cả.
Nếu như nói có biết ai liên quan đến Cố Hy không thì còn nghe được, vì Tịch Nhuệ biết cô có bạn thân là Cố Huệ.
Chứ cô chắc chắn là trước giờ Tịch Nhuệ chưa từng gặp Cố Hy.
"Em cũng chỉ mới vừa biết cô ta thôi."
Tịch Nhuệ lạnh nhạt đáp lại câu hỏi của Tịch Ly rồi quay đầu qua nhìn Cố Hy: "Chân cô cũng chạy nhanh thật nhỉ?"
Mới nãy thôi còn ở chỗ Tịch Nhuệ, mà bây giờ lại xuất hiện ở bệnh viện rôi.
Không cân nói cô cũng biết Cố Hy tới đây là để làm gì, định ôm bụng tới ăn vạ sao? Không có cửa đâu.
Xét về chua ngoa thì Tịch Nhuệ cũng chẳng phải dạng vừa.
Chị cô không đấu lại cô ta thì cô đấu, làm gì có chuyện tiểu tam mà tìm tới tận cửa làm khó dễ chính thất được cơ chứ? "Cô...Sao cô lại ở đây?"
Cố Hy cũng không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy Tịch Nhuệ.
Cô ta gom gom tiền để thuê người tìm kiếm thông tin vê Tịch Nhuệ, chủ yếu là muốn lợi dụng cô ấy để báo tin Lạc Anh ngại tinh cho Tịch Ly.
Nhưng hiện tại Tịch Ly đã biết mọi chuyện rồi mà vẫn còn bình thản như vậy, công sức li gián của cô ta coi như thành công cốc rồi.
Hiện tại Tịch Nhuệ chạy đến đây chỉ khiến cho mọi chuyện càng thêm rắc rối hơn mà thôi.
"Tại sao tôi lại không thể ở đây?"
Tịch Nhuệ khoanh hai tay mình lên trước ngực rồi nhếch môi nhìn cô ta mà cười nói: "Người nào đó vừa mới chạy đến tận nhà tôi khóc lóc kêu ca là có người đuổi theo đòi giết mình, vậy mà hiện tại sao cô lại tự do đi lại ở đây vậy? Bọn theo dõi mà cô nói đâu, chúng không bám theo cô nữa à?"
"Tôi..."
"Tịch Nhuệ, có chuyện gì vậy? Chuyện Cố Hy tìm tới tận chỗ em là sao?"
Tịch Ly không khỏi thấy bất ngờ.
Cứ nghĩ rằng cô ta chỉ làm phiên một mình cô cùng người nhà họ Lạc thôi chứ, làm sao bây giờ lại phiên tới cả em gái cô luôn rồi? "Em chưa nói cho chị nhỉ?"
Tịch Nhuệ đưa tay lên sờ cằm.
"Vậy nhân cơ hôi mọi người đều đang có mặt ở đây, sao chúng ta không chờ câu trả lời từ Cố Hy đi? Em thắc mắc muốn biết đứa bé trong bụng cô ta là như thế nào lắm đó.Không phải cô ta đã mạnh miệng tìm tới cánh truyền thông sao? Vậy ít ra cũng phải có một chút bản lĩnh chứng minh đứa bé trong bụng cô ta thật sự mang dòng máu của họ Lạc chứ nhỉ?"
"Tôi cần gì chứng minh?"
Cố Hy vừa nghe Tịch Nhuệ nói liên sửng cồ lên, gần giọng trợn mắt đáp.
"Không có gì cần phải giải thích cả."
Lạc Phu Nhân đứng ở một bên lên tiếng.
"Tôi dám đứng ra đảm bảo đứa bé trong bụng cô ta không phải là con cháu của nhà họ Lạc.Đừng có thấy sang bắt quàng làm họ."
"Bác gái, bác không thể nói năng tùy tiện như vậy được.Bác có thể ghét bỏ cháu, nhưng không nên nói như vậy về con cháu.Đứa bé dù sao cũng là kết tinh tình yêu của cháu và Lạc Anh..."
"Tình yêu sao? Cái tình yêu của cô nói đáng giá mấy đồng vậy? Có mua được một rổ trứng hay không?"
Lạc Phu Nhân không giấu đi sự khó chịu của bản thân, nhìn cô ta bằng một ánh mắt thể hiện sự chán ghét trần trụi.
"Tôi không phủ nhận chuyện cô có quan hệ với nó.Nhưng lúc hai người vừa bắt đầu chúng tôi đã ngăn cản.Nếu cô vẫn còn muốn chối thì có camera trong phòng, tôi cũng không ngại tại đây công chiếu cho mọi người cùng xem."
Mềm không thích mềm mà lại thích cứng.
Cho uống rượu mời không uống lại cứ đòi uống rượu phạt.
Nếu như cô ta đã thật lòng muốn thế thì bà cũng vô cùng sẵn lòng mà tiếp đấu với cô ta.
Vì trong lòng Mộ Tuyết Dung đã sớm khẳng định kiếp này con dâu của bà chỉ có thể là Tịch Ly.
Trong bụng cô cũng đang mang đứa cháu đích tôn của bà, làm sao bà có thể để mấy thứ tạp nham này khiến cho tâm trạng cô bị ảnh hưởng xấu đi được chứ.
"Lạc Anh, anh phải tin em.Đứa bé trong bụng em thật sự là con anh mà."
Cô ta biết bản thân đã chẳng Cố Hy vọng gì ở bố mẹ anh, cho nên liên chuyển hướng công kích sang Lạc Anh.
Lạc Anh thở dài một hơi.
Kì thực từ lúc tỉnh lại đến giờ, mọi người nói gì anh cũng đều không hiểu cả.
Một bên là Cố Hy đã quen biết trước, một bên là Tịch Ly cùng với đứa bé trong bụng cô và đám cưới sắp diễn ra, thật sự anh chẳng biết nên làm thế nào cho đúng cả.
Rốt cuộc Lạc Anh nên lựa chọn tin tưởng ai rôi bác bỏ ai đây? Tịch Nhuệ đứng như trời trông từ nãy đến giờ, trong đầu cô ấy không ngừng vang lên mấy chữ cái gì mà Lạc Anh có quan hệ với Cố Hy? Nếu như bụng của cô ta hiện tại còn nhỏ như thế, tức là trong thời gian quen biết với chị cô tên này đã đâm lén sau lưng chị gái cô à? Tịch Nhuệ vừa nghĩ tới đó thôi đã sa sâm mặt mày sải bước chân đi nhanh tới trước mặt anh.
Chát! Một cái tát với âm thanh giòn giã vang lên khiến cho mọi người đều phải ngạc nhiên mà mở to mắt ra nhìn: "Tên tra nam chết dẫm này.Anh dám phản bội chị tôi sao?"
"Tịch Nhuệ, không phải như vậy đâu, em nghe chị nói đã"
Tịch Ly vội vàng chạy tới ngăn cản Tịch Nhuệ lại.
Cô thật không ngờ sau khi làm lành với nhau, thái độ của Tịch Nhuệ đối với cô liên thay đổi một trăm tám mươi độ.
Lúc trước chán ghét bao nhiêu thì hiện tại lại quan tâm bấy nhiêu, phản ứng của Tịch Nhuệ đối với mọi chuyện xung quanh cô cũng vô cùng gay gắt.
"Sao cô dám?"
Lạc Anh đưa tay sờ lên cái má vừa bị Tịch Nhuệ tát, ánh mắt trở nên hung ác nhìn thẳng vào Tịch Nhuệ.
"Lườm cái gì mà lườm? Còn lườm nữa cẩn thận tôi không gả chị của tôi cho anh, tên tra nam khốn kiếp."
Tịch Nhuệ nói rồi lại định ra tay tát anh thêm cái nữa nhưng may là đã có Tịch Ly đứng ở một bên kịp thời ngăn cản lại.
"Tịch Nhuệ, đừng đánh nữa.Có thời gian chị sẽ giải thích chuyện này cho em sau, có được không? Chuyện đã xảy ra cũng không thể trách Lạc Anh được."
"Chị, chị thật sự dễ dàng bỏ qua cho anh ta như thế sao?"
Đổi lại là Tịch Nhuệ, nếu như Quân Thành mây mưa cùng một người phụ nữ khác sau lưng cô ấy, Tịch Nhuệ nhất định sẽ làm rùm beng lên chứ không thể nào chọn phương pháp ôn hòa mà giải quyết được.
Chỉ qua một tình huống này thôi cũng có thể thấy được sự đối lập sâu sắc trong tính cách của hai chị em họ Tịch.
Tịch Nhuệ thật sự không thể khâm phục khi Tịch Ly có thể giữ cho mình một cái đầu lạnh như thế.
Lạc Phu Nhân chứng kiến tất cả một màn này, bà liên tiến lên phía trước rồi cúi đầu nhìn Tịch Nhuệ: "Ta thay mặt Lạc Anh thật sự xin lỗi cháu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.