Cái giọng này, nghe cũng quen tai lắm. Nhưng mà là... Ở đâu được nhỉ?
Đang phân vân đưa tay lên sờ cằm mà suy nghĩ thì bên tai Tịch Nhuệ bỗng truyền tới
tiếng nấc. Tịch Nhuệ giật mình quay đầu nhìn sang thì thấy người phụ nữ đang ngồi bên cạnh mình nhanh tay cầm lấy điều khiển mà tắt ti vi đi, sau đó bưng mặt hu hu khóc.
Tịch Nhuệ thấy mà chẳng hiểu cái mô tê gì. Sở thích của cái cô này là khóc sao?
Làm sao mà từ nay đến giờ đều là khóc lóc vậy.
“Cô lại làm sao nữa?” Thấy đồng cảm với cô gái trong đoạn tin tức kia sao? Cũng đúng nhỉ, vì cô ta cũng
đang có hoàn cảnh tương tự mà.
“Không... Không có gì? Cô gái kia vừa đưa tay lên che mặt vừa kịch liệt lắc đầu. Tịch Nhuệ chăm chú lắng tai nghe rồi phát hiện ra một chuyện: Giọng nói của cô gái
này quả thật quá giống cô gái ban nãy trên ti vi đi.
Nghĩ tới đây, cô liền nuốt một ngụm nước bọt rồi lên tiếng:
“Giọng của cô... Có chút giống giọng cô gái kia nhỉ?”
Quả thật là rất giống, nghe như cùng là của một người vậy. Cô gái kia im lặng một lúc, sau đó liền nức nở khóc nấc lên, giống như bị nhéo trúng chỗ đau vậy.
“Làm sao vậy?”
Tịch Nhuệ bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng việc trước tiên làm vẫn là dỗ dành cô gái kia.
Người kia càng khóc càng dữ, khóc đến mức xuất thần, phải qua một khoảng thời gian rất lâu thì không gian mới dần yên tĩnh trở lại, chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133665/chuong-267.html