“Ừm, mình biết rồi mà, Rảnh lại gặp nhau nhé!” Tịch Ly vẫy tay chào tạm biệt rồi bước lên xe taxi, nói cho bác tài xế vị trí lái xe về biệt thự. Chỉ là lộ trình này hình như không đúng lắm. Cô nói với bác tài thì bác ấy lại bảo mình đi đường tắt cho nhanh. Nhưng càng đi cô lại càng thấy sai. Đường về nhà đầu thì chẳng thấy, chỉ thấy bác tài xế kia lái xe đến một nơi dân cư ngày càng thưa thớt. Tịch ly có dự cảm không hay liền điên cuồng vùng vẫy rồi la hét. Kết quả là bác tài phanh gấp xe, quay người về sau khống chế cô, đánh mạnh một cái vào sau gáy khiến cho Tịch Ly liền ngất lịm
di.
Khung cảnh trước mắt cô càng lúc càng trở nên mơ hồ. Trước khi mi mắt nặng như dính bùn mà khép lại, môi cô chỉ khẽ mấp máy vài cái để gọi một cái tên: “Lạc Anh”
Ở phía bên này, Lạc Anh đã được xuất viện trở về nhà. Anh về nhà từ lúc chín giờ sáng, tới bây giờ đã hơn một tiếng rồi nhưng vẫn chẳng thấy Tịch Ly đâu.
Bởi vì nghe thấy cô đi gặp Cố Huệ nên anh cũng không lo lắng lắm, an tâm đi vào phòng làm việc để xử lý công văn.
Bởi vì anh bỏ bê công việc ở công ty liền tù tì mấy ngày rồi, cho nên bây giờ cần phải đẩy nhanh tốc độ để xử lý đống công việc này cho được nhanh gọn hơn. Có thể thì tối nay mới thoải mái ôm vợ con mà ngủ một giấc thẳng đến sáng mai được chứ. Tịch Ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133615/chuong-217.html