Mộ Tuyết Dung nói rồi khoác tay Lạc Cẩm bước ra ngoài, để lại Lạc Anh cùng Tịch Ly trong phòng trống. Tịch Ly kéo ghế sắt ngồi sát lại gần giường bệnh của anh, thanh âm đầy lo lắng hỏi: “Anh có sao không? Có thấy đau ở đầu không?”
“Anh không sao, anh khỏe”
Lạc Anh nói rồi liền động người muốn ngồi lên, nhưng vừa định gập người một cái vết thương lại đau nhói, khiến cho đôi mày kiếm của anh chau chặt lại.
Tịch Ly đương nhiên không thể nào bỏ qua biến hóa trên gương mặt anh, cô biết anh nhất định đang cảm thấy rất đau, cho nên liền đè anh nằm thẳng xuống ga giường: “Được rồi mà, anh đừng cố quá kẻo trở thành quá cố đấy. Đau thì cứ nói đau đi, đâu có làm sao đâu.”
Tịch Ly thật sự không hiểu tại sao anh ở trước mặt cô cứ phải cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy chứ?
Cô cũng đâu có ghét bỏ việ thỉnh thoảng anh yếu đuối một chút đâu, anh cứ cố gắng chịu đựng mọi thứ một mình như vậy thật sự khiến cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm thấy giống như bản thân vô dụng không xứng đáng để anh dựa dẫm cùng tin tưởng, lòng cũng vì thế mà có chút lạnh đi.
Lạc Anh nghe Tịch Ly nói thế, trong đầu lại vang lên câu nói của Flinn, cho nên anh cũng không có gắng dấu diếm nữa mà thẳng thắn thừa nhận:
“Ừ, rất đau đấy. Tới bây giờ vẫn còn thấy rất đau” Khóe mắt Lạc Anh hơi ửng đỏ, trông giống như sắp khóc đến nơi, càng làm cho Tịch Ly tin tưởng việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133601/chuong-203.html