Mộ Tuyết Dung nói rồi khoác tay Lạc Cẩm bước ra ngoài, để lại Lạc Anh cùng Tịch Ly trong phòng trống. Tịch Ly kéo ghế sắt ngồi sát lại gần giường bệnh của anh, thanh âm đầy lo lắng hỏi: “Anh có sao không? Có thấy đau ở đầu không?” “Anh không sao, anh khỏe” Lạc Anh nói rồi liền động người muốn ngồi lên, nhưng vừa định gập người một cái vết thương lại đau nhói, khiến cho đôi mày kiếm của anh chau chặt lại. Tịch Ly đương nhiên không thể nào bỏ qua biến hóa trên gương mặt anh, cô biết anh nhất định đang cảm thấy rất đau, cho nên liền đè anh nằm thẳng xuống ga giường: “Được rồi mà, anh đừng cố quá kẻo trở thành quá cố đấy. Đau thì cứ nói đau đi, đâu có làm sao đâu.” Tịch Ly thật sự không hiểu tại sao anh ở trước mặt cô cứ phải cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy chứ? Cô cũng đâu có ghét bỏ việ thỉnh thoảng anh yếu đuối một chút đâu, anh cứ cố gắng chịu đựng mọi thứ một mình như vậy thật sự khiến cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm thấy giống như bản thân vô dụng không xứng đáng để anh dựa dẫm cùng tin tưởng, lòng cũng vì thế mà có chút lạnh đi. Lạc Anh nghe Tịch Ly nói thế, trong đầu lại vang lên câu nói của Flinn, cho nên anh cũng không có gắng dấu diếm nữa mà thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, rất đau đấy. Tới bây giờ vẫn còn thấy rất đau” Khóe mắt Lạc Anh hơi ửng đỏ, trông giống như sắp khóc đến nơi, càng làm cho Tịch Ly tin tưởng việc cô đang thấy đau như thế nào. “Đau lắm sao? Vậy em có thể làm gì giúp anh không? Anh cứ nói đi, em sẽ giúp”. “Chuyện gì cũng giúp sao?” “Ừ, gì cũng được.” Giây phút này trong lòng Tịch Ly chỉ ngập tràn cảm giác lo lắng cho anh, việc duy nhất có quan tâm hiện tại chính là phải làm như thế nào để giảm bớt cho anh cơn đau đớn. Lạc Anh nhìn thấy rõ sự kiên định trong mắt Tịch Ly, tâm tình anh vô cùng vui vẻ. Trời trao cho cơ hội, tại sao lại không nắm lấy chứ? Nghĩ như thế, môi anh liền lộ ra một nụ cười đắc chí. Sau đó hướng một đôi mắt long lanh nhìn Tịch Ly: “Vậy được, anh muốn em hôn anh một cái” “Hôn anh?” Tịch Ly há hốc mồm, đây là loại yêu cầu gì vậy? Đã mệt đến mức này rồi mà anh vẫn còn có sức đùa dai sao? Lại còn đòi cô hồn nữa chứ, hôn thì anh có thể khỏe lại được à? Tịch Ly nheo mắt lại nhìn Lạc Anh, biểu hiện vô cùng rõ ràng rằng cô không muốn. Với trí thông minh của mình, Lạc Anh đương nhiên hiểu. Nhưng trên đời này có một số chuyện, rõ ràng là hiểu nhưng hãy làm ra vẻ như bản thân không hiểu thì sẽ tốt hơn. Giống như lúc này vậy, có lẽ với loại tình huống như lúc này, Lạc Anh nên sống với tinh thần một người không có đầu thì sẽ có lợi hơn cho bản thân mình. “Ừm, anh muốn em hôn anh một cái. Chỉ cần em hôn anh một cái, anh liền sẽ bớt đau. Em không đồng ý sao?” “Em không đồng ý thì thôi vậy. Dù sao em cũng có yêu thương gì anh đâu. Vậy em ra ngoài đi, anh muốn nghỉ một lát”. Lạc Anh nói rồi quay mặt đi, hành động này của anh thật làm cô lúng túng. Tịch Ly đâu có nói ghét anh đâu, cô sớm đã... Không còn giận anh nữa rồi mà? Sao anh lại bày ra gương mặt như bé gái hàng xóm của cô hồi còn nhỏ bị mấy bé trai cướp đi cây kẹo mút vậy chứ? Tịch Ly quan sát hành động của Lạc Anh rồi liền thở dài một cái, thấy anh giống như thật sự đang giận mình, cho nên cô cũng chỉ đành xuống nước trước. Dù sao Lạc Anh cũng là vì cô nên mới bị thương, trước đây anh đã nhường nhịn có nhiều rồi, lần này cô nhường anh một lần vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]