Không biết có phải là do quá mệt mỏi hay không mà cô đã ngủ thiếp đi trong bồn, tới lúc tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên giường ngủ, mà bên cạnh thì vang lên tiếng lách cách của bàn phím máy tính. “A, anh làm em thức giấc sao?” Lạc Anh nghe thấy tiếng chăn sột soạt, anh liền vội vàng ngang hành động gõ phím của mình lại, gập laptop xuống rồi đưa mắt nhìn về phía cô.
Tịch Ly nhìn một vòng xung quanh, phát hiện mình đang ở trong phòng Lạc Anh, trong nháy mắt cô liền trở nên hoảng hốt.
Mắt cô ngay lập tức dời vào trong chăn, hiện tại cô đang mặc một chiếc váy ngủ dài màu trắng. Nhưng ban nãy cô vẫn còn ở trong nhà tắm mà, làm sao lại nằm đây ngủ được, hơn nữa lại còn được mặc đồ cho rồi, không lẽ... Nghĩ đến đây, gương mặt của Tịch Ly trong nháy mắt liền đỏ lên như trái táo chín mọng thu hút người ta chạy đến cắn một cái: “Em... Em làm sao lại ở đây? Hơn nữa đồ của em... Không lẽ là do anh thay hả?”
Lạc Anh thấy cô giống như con mèo nhỏ dựng hết cả lông lên, căng thẳng trong lòng anh cũng dịu đi đôi chút, trên môi lại câu lên nụ cười:
“Vậy em nghĩ là ai bế em vào đây? Với xương cốt của mẹ anh hay thím Cố, em không cho rằng họ đủ sức bế một đứa bé nặng như em đấy chứ?”
Nặng cái gì? Cô chỉ có bốn mươi sáu cân thôi đó. Tịch Ly phụng phịu nhìn Lạc Anh, mặt vẫn chưa bớt đỏ. “Em ra ngoài đây”.
Cô vùng chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133588/chuong-190.html