“Anh có thể không còn yêu em, nhưng anh không nên nghi ngờ em như vậy? “Nghi ngờ?”
Quân Thành nhướn mày, gỡ tay Tịch Nhuệ đang nắm lấy cổ áo mình ra. Thanh âm lạnh lẽo không chút nhiệt độ nói: “Em làm gì bản thân em phải là người biết rõ chứ? Còn cần anh vạch trần bộ mặt thật của em sao?” Tịch Nhuệ nghe Quân Thành nói vậy, bộ dạng kích động vừa rồi liền được thu liễm lại, nhưng trái tim cô ta giờ đây giống như đã vỡ nát, cơ hồ có thể nghe được âm thanh gãy vụn răng rắc vang lên bên tai mình.
Tịch Nhuệ thờ thẫn ngồi xuống giường, hơi thở trở nên thật nặng nhọc. Hai tay mảnh khảnh của cô ra siết chặt lấy cái chăn màu trắng lớn, hít một ngụm không khí thật sâu để bình tĩnh lại bản thân: “Nếu anh đã không có lòng tin ở em, vậy được. Em dẫn anh tới chỗ Tịch Ly, chúng ta cùng đối chứng”
Tịch Nhuệ có thể là một người thủ đoạn không màng liêm sỉ, nhưng cô ta cũng có lòng tự trọng của bản thân. Dù cho có mong manh đến đâu, nhưng Tịch Nhuệ vẫn không muốn người khác có quyền chà đạp nó, nhất là khi đó lại là người đàn ông mà cô ta yêu thương.
Hóa ra... Cảm giác bị hiểu lầm là như vậy, thật sự không dễ chịu gì. Tịch Ly, trước đây chị cũng đã từng phải trải qua cảm giác này hay sao?
Tịch Nhuệ nói rồi đặt tay lên trái tim mình, có một cảm giác gì đó mới được nhen nhóm lên. Phải chăng... Là hối hận? “Được, anh cho em thời gian”
Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133576/chuong-178.html