Chương trước
Chương sau

Cố Hải suy nghĩ rồi tiếp tục quan sát, chỉ thấy Lạc Anh đẩy mạnh Cố Hy ra, khiến cho cô ta
ngã dúi ở trên sàn.
“Tôi cho cô năm phút đồng hồ, lập tức mau giải thích”
Lạc Anh là tuýp người sống thật, anh rất nhanh đã tiếp nhận sự thật mình đã lên giường cùng cô gái khác ngoài Tịch Ly. Nhưng chuyện này là sao? Anh thật sự không có một chút kí ức nào dù là mờ nhạt về chuyện anh đã mây mưa cùng Cố Hy cả.
Cố Hy thấy Lạc Anh thẳng tay đẩy mình ra lại rưng rưng nước mắt, ôm lấy ngực mình sau
đó khóc nấc lên:
“Lạc Anh, sao anh lại hung dữ với em? Anh làm em đau lắm” Cố Hy nói rồi họ mấy cái, nước mắt ở trên mặt tèm lem. “Được rồi, không cần và vịt nữa” Lạc Phu Nhân cực kì ngứa mắt với hành động giả vờ yếu ớt này của cô ta, con gái thì chỉ có thể có được đàn ông bằng việc quỳ gối rồi rơi nước mắt cầu xin một cách hèn kém như vậy sao, cô ta khiến mình ở trong mắt Lạc Phu Nhân trở nên thật rẻ mạt. Bà tiến lên phía trước, sau đó đứng thẳng nhìn Cổ Hy đang ngã rạp dưới đất: “Cô tính kể nó sao? Cô đã làm như thế nào? Chuốc thuốc Lạc Anh hả?” Nghe Lạc Phu Nhân nói vậy, Cố Hy giống như chột dạ liền quay mặt đi, lặng im không nói
gi.
Đôi mắt Lạc Anh trong nháy mắt liền nhóm lên tơ máu, anh chửi thề một câu rồi muốn đến
bệnh viện thăm Tịch Ly.
Những câu nói của Lạc Phu Nhân khiến cho anh chết đứng: “Con lại định đi đâu? Đống rắc rối này còn chưa giải quyết xong, con nghĩ cũng đừng nghĩ tới việc sẽ tìm được Tịch Ly. Con bé sớm đã rời đi rồi.” “Mẹ nói sao?”
Lạc Anh trừng lớn mắt, bên tai anh giống như vang lên một tiếng nổ.
Co tại sao lại rời đi? Tịch Ly không phải vẫn còn ở trong bệnh viện hả? Cố Hải nhìn anh ngơ ngác, bà ấy cũng không đành lòng giấu diếm anh nên đã cất lời giải
thích:
“Thiếu gia, thiếu phu nhân hồi chiều có về nhà. Nhưng mà cô ấy đã thấy thiếu gia cùng cô gái này... Cho nên cô ấy đã thu dọn hành lý rời đi.” “Vậy tại sao thím không ngăn cô ấy lại?” Lạc Anh nổi đóa nhìn Cố Hải, bà ấy còn chưa biết nên giải thích như thế nào thì Mộ Tuyết Dung đã nhanh tay đánh ngay vào mặt Lạc Anh một cái tát: “Lạc Anh!”.
Bà lớn tiếng gọi tên anh. “Cớ sự xảy ra là do ai hả? Từ bao giờ con lại học được thói quen đổ lỗi cho người khác vậy,
mẹ không nhớ là đã dạy như thế này cho con”
Lạc Phu Nhân bộc phát giận dữ lên người Lạc Anh, những hàng động của anh đối với sự việc lần này quả thật khiến cho bà thấy vô cùng thất vọng.
Lạc Anh bị đánh, anh đưa tay lên sờ má. Mặc dù cái tát của Lạc Phu Nhân khiến cho má
anh có cảm giác rát đau, nhưng cũng chính vì như vậy mà Lạc Anh có thể bình tĩnh lại.
Lạc Anh ngồi thụp xuống đất, đưa tay lên nắm một chút tóc để bày tỏ sự bực tức của bản
thân. Từ khi sinh ra đến giờ, anh chưa bao giờ trải qua cảm giác dằn vặt vì cảm thấy bản thân mình lại khốn nạn và bất lực như thế này. Lạc Phu Nhân nhìn anh đang suy sụp, cũng không có an ủi anh mà còn kích thích anh, giống như đổ thêm dầu vào lửa: “Con ở đó bày ra bộ dạng nhu nhược này cho ai xem? Họa là con gây ra, người giải quyết sẽ phải là chính con. Nếu như có chút chuyện cỏn con như thế này mà con cũng không giải
quyết được, thì cả đời này có lẽ con sẽ không bao giờ có thể thấy lại được Tịch Ly đâu”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.