Chương trước
Chương sau

“Đi ra ngoài”. Lạc Phu Nhận thấy Cổ Hy ở trước mắt Lạc Anh cứ giống như một con rắn cải uốn a uốn éo, loại động tác này khiến cho bà thật sự thấy ngứa mắt, ngay lập tức muốn thanh trừ cô ta.
"Me..
"Me?" Lạc Anh chau mày khó hiểu, còn Mộ Tuyết Dung đang đứng ở một bên cũng đã dần mất đi
kiên nhẫn:
“Tôi nói cô ra ngoài, có nghe không? Đừng để tôi phải buông ra những lời khó nghe với cô trong lúc không kiềm chế. Độ bình tĩnh của tôi không tốt như cô tưởng đâu?
Thím Cố ở ngoài cửa nãy giờ, nhìn thấy bà chủ giống như đnag sắp bộc phát bực tức lên người Cố Hy, bà liền lao vào kéo Cố Hy ra ngoài. Trong phòng bây giờ, chỉ còn lại Lạc Anh và Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết nhìn Lạc Anh, bà khoanh tay trước ngực mình rồi nghiêm giọng cất tiếng: “Những chuyện vừa xảy ra, con hãy giải thích với mẹ mau” “Giải thích?” Lạc Anh chau đôi mày kiếm lại. Mẹ anh là đang muốn chơi cái gì đây, sao lại tìm anh đòi lời
giải thích?
Mộ Tuyết Dung thấy con mình có điệu bộ như gà mắc tóc, bà cũng không ngần ngại mà đưa ra một gợi ý cho anh: “Con dám phản bội con dâu tương lai của mẹ sao? Lại còn ngay trên chiếc giường chung này, ôm ấp người phụ nữ khác?”. “Mẹ đang nói gì vậy? Rõ ràng người cùng con ban nãy..” Lạc Anh đang nói thì đột nhiên khựng lại, anh nhận thấy có gì đó không đúng lắm. Chờ một chút, Tịch Ly vừa nhập viện hôm qua, lúc anh tới cô còn chưa tỉnh lại. Vậy người
ban nãy hoan lạc cùng anh là ai chứ?
Một dòng suy nghĩ vừa mới lóe lên, thân thể Lạc Anh liền trở nên cứng đờ. Ban nãy anh nhìn thấy Cố Hy mặc váy ngủ mỏng, giống như cố tình để lộ ra vết hôn. Vậy không lẽ nào...
Nghĩ đến đây, Lạc Anh liền đá chăn chay ra khỏi giường, mặc với một cái quần sweatpants vào rồi chạy xuống nhà nhìn Cố Hy.
Mộ Tuyết Dung nhìn con trai gấp gáp, bà biết anh đã nhận ra rồi. Cũng tò mò muốn biết, anh định xử lý hậu quả từ sự ngu ngốc của mình thế nào đây.
Mộ Dung Tuyết nhanh chóng xuống nhà theo Lạc Anh, vừa mới bước vào phòng khách liền thấy một màn anh đang lôi kéo tay Cố Hy: “Cổ Hy, những dấu vết trên người cô đây là.” Cổ Hy nghe Lạc Anh hỏi vậy, mỉm cười ngượng ngùng giống như cây trinh nữ, sau đó áp mặt vào lồng ngực vững chãi của anh nói: “Đáng ghét, còn không phải là chiến tích của anh sao? Hại cho eo nhỏ của em bây giờ vẫn còn thấy đau đây này”
“Thấy gớm”. Thím Cổ đứng ở bên cạnh không nhịn được, trong miệng khẽ của một câu. Lúc bà đi diêu thị mua đồ ăn về, định lên phòng xem Tịch Ly đã về chưa thì nghe thấy âm thanh hoan ái. Ban đầu còn nghĩ là Tịch ly và Lạc Anh, nhưng khi thấy cửa không mở, bà thấy Cố Hy đang mây mưa cùng Lạc Anh thì lập tức có biểu cảm như cô, đứng hình tại chỗ gần một phút rồi sau đó mới định thần lại mà chạy đi. Thiếu gia nhà bà... sao có thể lại có thể phản bội thiếu phu nhân chứ? Trong lúc Cố Hải đang ngơ ngơ ngác ngác, Tịch Ly lại đẩy cửa bước vào. Cho nên tâm tình bà càng trở nên hoảng loạn, lời nói cùng hành động vì vậy mà không được lưu loát như mọi ngày, trở nên rất đáng nghi. Cố Hải không có cách nào ngăn cản Tịch Ly, để cho cô rời đi, bà cảm thấy vô cùng tự trách.
Nhưng nhìn biểu hiện của thiếu gia, bà liền biết chuyện này không đơn giản, ở phía sau nhất
định có ẩn tình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.