Tịch Nhuệ không tiếc lời nhục mạ Tịch Ly, lực xuất ra càng lúc càng tăng theo lời nói khiến cho nước mắt Tịch Ly không kìm được mà chảy ra, giống như một nhát dao trực tiếp đâm thẳng vào cuống tim Quân Thành. “Buông tay Tịch Ly vùng mình ra khỏi Tịch Nhuệ, kết quả làm cho cô rụng mất một mớ tóc. “Không buông”
“Đi cướp chồng của em gái mình, cô có biết chữ liêm sỉ được viết như thế nào không hả?” Tịch Nhuệ lớn tiếng, ngay lập tức đã thu hút được những người đang có mặt ở cửa hàng túm tụm lại xem. Bàn ăn hỏng chuyện không chỉ có ở tầng một mà thậm chí ở trên tầng hai cũng có người ngó đầu nhìn xuống xem náo nhiệt.
Tịch Nhuệ nhào tới nắm lấy Tịch Ly, tuy đã hụt ta không nắm được tóc cô nhưng cô ta cũng đã thành công nắm được vai áo Tịch Ly, khiến cho áo cô bị lệch xuống. Tịch Ly theo phản xạ nhanh chóng kéo áo lên. Tâm trạng của cô sau khi rời khỏi bệnh viện vừa mới tốt lên đôi chút thì lại bị một màn "đánh ghen” làm cho chùng xuống, âm u đến cực
độ.
Tịch Ly cũng không phải là loại phụ nữ nhu nhược, cô cảm thấy bản thân mình chính xác
như Lạc Anh nói, giống như một con mèo hoang nhỏ, nếu như ai đó vô cớ chọc vào cô, cô sẽ
sẵn sàng xù lông lên dùng móng vuốt đáp trả.
“Cướp chồng?”.
Tịch Ly vừa chỉnh lại trang phục và vuốt lại mái tóc vừa nhướn mày ngả ngớn nhìn Tịch Nhuệ đang nổi điên. “Em gái à, câu nói này chị nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133540/chuong-142.html