Càng nhận thấy rõ vẻ đẹp của cô bao nhiêu, anh càng tự trách mình bấy nhiêu. Tại sao trước đây Quân Thành lại không nhận ra vẻ đẹp của cô sớm hơn một chút, lại không trân trọng tình yêu của cô hơn một chút?
Nếu như trước đây anh chịu điều tra rõ ràng chuyện trong quá khứ, chịu nghiêm túc nghe lời giải thích từ cô, chịu lắng nghe cô một chút thì có lẽ bây giờ mối quan hệ giữa hai người đã không trở nên xa lạ như vậy, mà đáng ra bây giờ họ đã có được một mái ấm vô cùng hạnh phúc rồi. Tâm mắt anh vô thức dời xuống phía bụng cô, nhìn cái bụng phẳng lì được giấu sau lớp váy,
trái tim anh khẽ nhói lên một cái.
Bảo bối, ba xin lỗi. Xin lỗi vì đã nói những lời lẽ tổn thương con, xin lỗi vì đã không để con được nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp trên bầu trời xanh thẳm.
Tâm tình quân Thành có chút hơi kích động, anh ngước mắt nhìn lên trần nhà, ngăn cản không để nước mắt đang chực sắp trào ra.
Vừa vươn tay muốn chạm vào gương mặt cô một chút, đột nhiên có tiếng giày cao gót tiến sát lại gần phía bàn của hai người. Khoảnh khắc thấy người vừa bước tới là ai, con người Quận Thành liền mở lớn. “Em đang làm gì ở đây, Tịch Nhuệ?”
Quận Thành nhìn cánh tay mình còn chưa kịp chạm vào Tịch Ly đã bị Tịch Nhuệ gạt đi, anh có chút kinh ngạc cùng khó chịu mà lên tiếng.
Tịch Nhuệ thấy Quần Thành lớn tiếng với mình, cô ta liền ném một ánh mắt căm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133539/chuong-141.html