Trong ánh mắt đầy khiêu khích cùng hả dạ của Flinn, Lạc Anh vươn tay ôm lấy Tịch Ly vào
lòng, môi mỏng khẽ nhếch lên nhìn Flinn đầy khiêu khích:
“Ồ, nhưng ít ra tôi còn được vợ tôi dung túng cho quá khích. Không như ai đó, sống đến từng này tuổi mà cũng chưa được trải qua cảm giác quá khích là gì?
"Ồ, nhưng ít ra tôi còn được vợ tôi dung túng cho quá khích. Không như ai đó, sống đến từng này tuổi mà cũng chưa được trải qua cảm giác quá khích là gì? Lạc Anh nhếch mép nhìn về phía Flinn. Cao ngạo trong mắt anh thật sự làm Flinn tức chết. Flinn trong nháy mắt liền trở nên kích động, lay lay bả vai Anne sau đó nói: “Anh rất được, anh cũng rất được mà có phải không? Em mau nói đi, nói cho cậu ta biết” "Anh đang lảm nhảm ngu ngốc cái gì đó?”.
Anne không thương tiếc đánh lên đầu Flinn một cái, kết quả là làm cho cu cậu xụ cả mặt xuống, không nói không rằng ôm một bụng uất ức rời đi.
Anne thấy Flinn rời đi mà không chào hỏi gì, cô cúi người cười với Lạc Anh và Tịch Ly một cái, chào một câu tạm biệt rồi cùng xoay người rời đi ngay:
“Thật ngại quá, xin lỗi hai người. Anh ấy cứ như đứa trẻ vậy, hiện tại tôi có lẽ nên rời đi trước. Có cơ hội sẽ tạ lỗi với hai người sau” Anne nói rồi cũng gấp gáp rời đi, cô thực mệt với anh "bẻ con” nhà mình. Tịch Ly lúc này đang đỏ mặt ở trước ngực Lạc Anh. Anh làm sao có thể thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133528/chuong-130.html