Cố Huệ không khỏi có chút bức xúc, giọng giống như đang hơi gầm lên. Alan ở gần bên cạnh thấy cô gái trong lòng mình giống như đang sắp bốc hoả đến nơi, cũng phụ hoạ với Cố Huệ để làm cô ấy vui lòng liên tục tấn công Tịch Nhuệ: 
“Vậy vị tiểu thư này, xin hỏi cô muốn thanh toán như thế nào? Đồ chúng tôi cũng đã đóng 
gói xong, cô không phải sẽ muốn chúng tôi tự sắp xếp lại đấy chứ?” Alan dùng đôi mắt xanh nhạt của mình nhìn Tịch Nhuệ, ánh mắt lạnh lẽo giống như muốn 
xuyên thấu qua cả linh hồn cô ta. Tịch Nhuệ thân hình hơi run rẩy, sự tự tin ban đầu hầu như đã mất hết đi, giờ đây cô ta 
giống như một con dế choắt nhỏ đang đứng trước một đàn dế trũi lớn, cho nên bắt buộc cô 
ta chỉ có thể nhượng bộ cúi đầu: “Có thể hay không?” 
Giọng cô ta nhỏ đến mức ba người kia đều phải căng tại ra hết cỡ để âm thanh có thể đi xuyên qua màng nhĩ, cũng may là thính lực của họ rất tốt, đều có thể nghe thấy cô ta vừa nói 
gì. 
“Xin hỏi, cố là đang nói có thể cái gì?” 
Alan có hơi mất kiên nhẫn nói. 
Tịch Nhuệ đối diện với ánh mắt lạnh như băng của ba người trước mắt còn có đảm nhận 
viên đang không ngừng bàn tán xung quanh, khiến cho cô hận tại sao bây giờ lại không xuất 
hiện một trận địa chấn khiến cho cái cửa hàng này liền xuất hiện một cái lỗ thật lớn đi. Như 
vậy cô ta nhất định sẽ không do dự mà nhảy thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133512/chuong-114.html