Vì đây là một đơn hàng lớn, cho nên Alan trực tiếp đứng ra làm người thu ngân, chủ động chiếm chỗ của nhân viên để tự mình kiểm chứng.
Anh nhìn qua cửa hàng một lần, cho nhân viên đem quần áo lại, check giá ròng rã hai mươi phút mới ra tổng giá trị của tất cả các món đồ. “Đây, quẹt thẻ Nhìn thấy món đồ cuối cùng cũng đã được check giá thành công, Tịch Nhuệ căn bản cũng không quan tâm tổng giá tiền mình phải trả sẽ là bao nhiêu, cô ta chỉ muốn chứng minh cho toàn bộ những người đang có mặt trong cửa hàng này thấy độ giàu có cùng chịu chơi của cô ta cao đến thế nào.
Alan dù sao cũng là là người buôn bán, anh đương nhiên sẽ không quá làm khó khách hàng, đem thẻ quẹt để thanh toán. Lần quẹt thẻ đầu tiên thái độ của anh vẫn rất bình thường, nhưng tới lần thứ hai liền mất đi kiên nhẫn mà dừng tay lại, đem thẻ đẩy lên để trước mặt Tịch Nhuệ: “Vị khách này, thẻ của cô không dùng được nữa rồi, bây giờ cố định thanh toán ra làm sao? Đồ, nhân viên bên chúng tôi cũng đã sắp hoàn thành việc đóng gói cho cô rồi đấy?”
Nếu như là lần đầu quẹt thẻ, có thể là máy chưa nhận thẻ nên mới có sai sót. Nhưng đến lần thử lại tiếp theo thì không thể nào là nhầm lẫn được, cho nên Alan mới có đủ tự tin để chất vấn vị khách trước mặt mình.
Đối với một vài nhân viên thì cô ta thuộc hàng khách VIP thường xuyên chi tiền cho việc mua sắm ở đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133511/chuong-113.html