Cố Huệ bị anh mình kẹp chặt đến suýt chút thì thiếu khí, dùng cùi trỏ tay huých mạnh một cái vào bụng Cố Quân làm cho anh đau điếng, thuận tiện lấy luôn cái thẻ trên tay anh sau đó bình tĩnh dẫn Tịch Ly tiêu sái rời đi: “Hừ, anh trai đã có lòng thì em gái cũng xin nhận. Có là đứa ngu mới được cho tiền mà không lấy ấy” Tịch Ly thấy Cố Quân đau đớn ôm lấy bụng, cô muốn quay lại xem sao anh có bị làm sao không nhưng liền bị Cố Huệ ra tay ngăn cản lại: “Cậu không cần phải lo đầu. Lần này mình đã ra tay rất nhẹ nhàng rồi, lần trước ra tay còn mạnh hơn nhưng anh ấy cũng có làm sao đâu?”. “Cậu thật sự không định quay lại xem xem tình hình của anh ấy như thế nào à?” Tịch Ly có chút nghi vấn quay sang hỏi Cố Huệ. “Cứ mặc kệ anh ấy đi. Trước mắt, cậu, mau đi mua sắm với mình” Nói rồi liền nhanh chóng dắt Tịch Ly đi, để lại Cổ Quân ở phía sau miệng câu lên một nụ cười yếu ớt: “Cái con nhóc vô tâm này” Lại thêm một chuyến taxi nữa, lần này phải đi hơn một tiếng mới tới được cửa hàng yêu thích của Cổ Huệ. Thật ra cũng không phải là thương hiệu nổi tiếng thế giới gì, nhưng những bộ trang phục ở đây đem lại cho Cố Huệ cảm giác rất mới mẻ, khiến cho cô hài lòng. Dù chỉ là thiết kế tư nhân, quy mô cửa hàng cũng không được lớn lắm, nhưng không thể phủ nhận những bộ trang phục được bày bán trong cửa hàng đều vô cùng gọn gàng cùng bắt mắt. Hai người cứ thế cùng nhau đi dạo một vòng cửa hàng, cũng mua được không ít quần áo. Tịch Ly cảm thấy đã tiêu xài vô hạn tiền bạc cho chuyển mua sắm này rồi, nhưng có vẻ Cố Huệ lại không có suy nghĩ giống cô, trái lại còn muốn thêm thật nhiều đồ. Điều đáng nói là cô ấy mua cho bản thân thì ít, chủ yếu là tiêu tiền lên người Tịch Ly, cầm đủ các bộ quần áo với phong cách cùng màu sắc khác nhau chạy tới rồi lôi Tịch Ly vào trong phòng thử đồ. Mỗi chuyện cởi vào mặc ra mấy bộ quần áo với thiết kế phức tạp kia cũng đủ khiến cho cô mệt chết. “Được, duyệt” “Cái này đẹp, cái này cũng đẹp” "Còn có bộ bên kia, cô đem qua cho tôi luôn đi!” “Bên kia, bên kia nữa.” Cố Huệ không ngừng vận động bản thân cùng chỉ đạo mọi người, thật sự là khiến cho Tịch Ly mệt đến chết. Cô cảm thấy bản thân sắp đến hạn rồi, thở cũng không ra hơi, liền giơ tay ra xin đầu hàng: “Cố Huệ, được rồi. Mình không có sức để thử thêm mấy bộ đồ khác nữa đâu. Nếu cậu thích xem đồ như vậy thì chi bằng tự đem cậu ra làm người mẫu thử đi” Tịch Ly cảm thấy bản thân giây phút này quả thực giống như mấy cô người mẫu trên sàn diễn chạy show không có thời gian dừng lại nghỉ, cũng càng giống như một con búp bê cứng ngắc cởi ra rồi lại mặc đồ vào. “Xùy xùy. Cậu đúng là không hiểu gì hết. Tớ là nhà thiết kế, tớ muốn quan sát người khác mặc đồ lên sẽ trông nhưng thế nào. Hơn nữa đây chẳng phải là đang bổ sung phong cách để góp phần định hình gu thời trang giúp cậu sao?” Cố Huệ xua tay phản đối lời đề nghị của bạn mình, vẫn kiên quyết ban cho Tịch Ly "án tử”. Tịch Ly vẫn còn đang muốn biểu tình thêm lần nữa thì đột nhiên một giọng nữ lanh lảnh vang lên bên tai cô, âm thanh quen thuộc khiến cho cô phải ngẩng đầu: “Tịch Ly? Tao nhìn quả không sai, mày vậy mà lại có mặt ở đây sao?” Âm thanh đầy trêu chọc cùng khiêu khích vang lên, khiến cho môi Tịch Ly nâng lên một nụ cười yếu ớt. Cố Huệ vốn đang ngồi đối diện với Tịch Ly, nhưng nghe thấy những câu từ chối tại của người vừa lên tiếng lọt vào trong màng nhĩ, cô ấy cũng không kìm được mà ngoắt một cái liền quay lưng lại, môi cũng chẳng mấy chốc mà cậu lên một nụ cười: “Ồ, chẳng phải là Tịch Nhuệ đây sao? Dạo này như thế nào, có học cách tự lực cánh sinh được hay chưa? Hay là không kiếm được cái đùi lớn nào để ôm, đang tính tới đây tìm việc đấy?” “Cái gì? Cô.." “Nhưng mà này, đều là chỗ quen biết nên chị có lòng tốt nhắc nhở em một câu. Nơi này không phải là nơi hạng rắn chuột nào cũng có thể xin vào làm việc được đầu. Nhưng nhân viên dọn vệ sinh thì chị có thể nể tình giúp em cầu xin một chân vào đây đấy, thế nào?” Cổ Huệ không khách khí ngắt ngang lời Tịch Nhuệ, trực tiếp chặn đứng mọi câu nói chua ngoa chuẩn bị phát ra từ miệng của cô ta. Nhân viên dọn vệ sinh sao? Tịch Nhuệ nhìn lại bộ quần áo Channel sang trọng mình đang mặc trên người, không khỏi cảm thấy lời nói kia của Cổ Huệ khiến cho bản thân bị xúc phạm nặng nề, trực tiếp tiến lên đối mặt với cô ấy: “Thu lại lời nói cả chị mau. Chị như thế nào lại dám nói vị trí của tôi chỉ ngang bàng với mấy đứa nhân viên tạp vụ?” “Hả? Cái này chị cũng không có nói. Là em vừa tự khẳng định vị trí của mình” Đối với sự kích động của Tịch Nhuệ, Cố Huệ ngược lại càng điềm tĩnh, nhún vai một cách đầy hữu ý, làm cho người ta có cảm giác như chính Tịch Nhuệ đang tự diễn một trò hề, vô duyên vô cớ đi gây sự rồi kết quả thu về chính là tự đạp đổ đi hình tượng của bản thân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]