Cố Quân mỉm cười nhìn Tịch Ly, một nụ cười nhẹ nhàng như gió thu khiến cho người nhìn thấy liền dễ chịu, không do dự đưa tay về phía trước. “Xin chào anh, Cố Quân. Đã lâu rồi không gặp, dạo này anh có khỏe không?” “Cảm ơn em quan tâm, sức khỏe anh vẫn tốt” Cố Quân nắm nhẹ lấy tay cô, sau đó buông tay Tịch Ly ra, tiến tới chỗ em gái mình: “Này, em không định chào hỏi anh trai mình một cách đàng hoàng sao?” Cố Huệ vốn đang yên lành trốn trong chăn, đột nhiên chăn dày lại bị anh mình cướp đi mất, cô có chút nóng nảy liếc Cố Quân: 
“Như thế nào? Anh không thể đối xử với em dịu dàng một chút được hay sao? Dù sao anh cũng chỉ có một người em gái ruột là em thôi đấy?” 
Cố Quân không hài lòng nhìn Cố Huệ đang chau mày mà lớn giọng với mình, đem ngón tay gõ nhẹ một cái lên khoảng trống giữa đôi lông mày của cô, thanh âm trầm thấp nói: “Được rồi, anh không quản em nữa. Đừng có suốt ngày nhăn mặt, nếu không ở đây sẽ có 
vết nhăn” 
Tịch Ly nhìn hai anh em nhà này hòa thuận như vậy, nhưng như thế nào cô lại cảm thấy 
hành động của Cố Quân không chỉ đơn thuần là hành động của một người anh trai cư xử 
bình thường đối với em gái, cô có chút cảm nhận được tình yêu nam nữ, nhưng rồi lại sớm lắc đầu xua đi, có lẽ là do cô đã quá đa nghi rồi, cái loại tình huống cẩu huyết chỉ có thể có trong mấy cuốn tiểu thuyết như này làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133508/chuong-110.html