Cố Quân mỉm cười nhìn Tịch Ly, một nụ cười nhẹ nhàng như gió thu khiến cho người nhìn thấy liền dễ chịu, không do dự đưa tay về phía trước. “Xin chào anh, Cố Quân. Đã lâu rồi không gặp, dạo này anh có khỏe không?” “Cảm ơn em quan tâm, sức khỏe anh vẫn tốt” Cố Quân nắm nhẹ lấy tay cô, sau đó buông tay Tịch Ly ra, tiến tới chỗ em gái mình: “Này, em không định chào hỏi anh trai mình một cách đàng hoàng sao?” Cố Huệ vốn đang yên lành trốn trong chăn, đột nhiên chăn dày lại bị anh mình cướp đi mất, cô có chút nóng nảy liếc Cố Quân: “Như thế nào? Anh không thể đối xử với em dịu dàng một chút được hay sao? Dù sao anh cũng chỉ có một người em gái ruột là em thôi đấy?” Cố Quân không hài lòng nhìn Cố Huệ đang chau mày mà lớn giọng với mình, đem ngón tay gõ nhẹ một cái lên khoảng trống giữa đôi lông mày của cô, thanh âm trầm thấp nói: “Được rồi, anh không quản em nữa. Đừng có suốt ngày nhăn mặt, nếu không ở đây sẽ có vết nhăn” Tịch Ly nhìn hai anh em nhà này hòa thuận như vậy, nhưng như thế nào cô lại cảm thấy hành động của Cố Quân không chỉ đơn thuần là hành động của một người anh trai cư xử bình thường đối với em gái, cô có chút cảm nhận được tình yêu nam nữ, nhưng rồi lại sớm lắc đầu xua đi, có lẽ là do cô đã quá đa nghi rồi, cái loại tình huống cẩu huyết chỉ có thể có trong mấy cuốn tiểu thuyết như này làm sao có thể xảy ra được chứ? Cố Quân cảm thấy có ánh mắt ở bên cạnh đang chăm chú nhìn mình, anh liền ho nhẹ một tiếng sau đó hỏi Cổ Huệ: “Thế, lần này trở về em định như thế nào? Có còn muốn ra nước ngoài nữa không? Còn có chỗ ở, tối nay em sẽ ở lại đây đúng chứ?”. “Không có. Em chỉ thuận tiện ghé qua đây thăm anh một chút thôi. Em đã đặt trước khách sạn rồi.” “Làm sao có nhà lại không về? Mà cứ phải ép mình ở trong mấy căn phòng khách sạn chật chội đó?” Cổ Quân chau mày tỏ vẻ không hài lòng. Mặc dù tài chính có dư dả, anh cũng muốn cô có những lựa chọn an toàn một chút. Thân con gái lại cứ thuê phòng ở bên ngoài thật không đảm bảo một chút nào. Thấy Cổ Huệ lười không muốn đáp, Cố Quân liền chuyển hướng sang khai thác ở Tịch Ly: “Vậy Tịch Ly, em hiện tại đang ở cùng với con bé này sao? Nó vừa mới về nước thôi, không phải lại ép em dọn ra ở riêng với nó đấy chứ?” “Không, không có ạ”. Tịch Ly vội vàng xua tay, dù sao cô cũng không quen không gian trong khách sạn, cô vẫn là thích cảm giác được thoải mái nằm trên giường ngủ ở nhà hơn. Cố Huệ nghe thấy Tịch Ly từ chối liền ngồi bật dậy, âm thanh bất mãn nói: “Hả? Cậu không định ở cùng với mình vài ngày sao? Hoặc ít nhất là tối nay, đã mấy năm không gặp lại nhau rồi, tớ có rất nhiều điều muốn tâm sự với cậu đấy?” Cố Huệ nói rồi nhào tới ôm lấy Tịch Ly, bày ra bộ dạng như một con mèo con đang làm nũng nói. Tịch Ly thật sự có chút khó xử, dù gì cô cũng chưa thông báo cho Lạc Anh, tốt xấu gì cũng là đang ở nhờ nhà người ta, cho nên việc qua đêm ở bên ngoài vẫn là nên thông báo trước với anh một tiếng. Cố Quân mặc dù thấy Tịch Ly đang lưỡng lự, nhưng cũng không muốn em gái mình vừa trở về nước đã gặp chuyện không vui, cho nên vội vàng phụ họa nói đỡ lời giúp Cố Huệ để thuyết phục Tịch Ly: “Tịch Ly, tối nay em ở bên ngoài một hôm không sao chứ? Nếu có thể, anh cũng hi vọng em có thể ở lại một hôm. Để có gì còn có thể thuận tiện làm phiền em giúp anh cai quản nha đầu này” Cố Quân vừa nói vừa nhéo má Cố Huệ, vừa dùng ánh mắt có chút nài nỉ nhìn Tịch Ly. Tịch Ly dù sao cũng không tiện từ chối, hơn nữa Cổ Huệ còn là người bạn thân nhất của cô, cho nên đáp ứng chút nguyện vọng này của bạn bè cũng không phải là điều gì nằm ngoài khả năng mà Tịch Ly không thực hiện được. “Nếu chỉ là một hôm thì em nghĩ là cũng không sao ạ? Tịch Ly nhẹ nhàng gật đầu một cái. Cố Huệ ôm Tịch Ly ngày càng chặt hơi, còn bày ra bộ mặt phong tình nói: “Bảo bối à, chị đây rất thích biểu hiện ngày hôm nay của em. Đi, chị đây dẫn em đi mua sắm một vòng” Nói rồi nhảy thẳng xuống giường, nắm lấy cổ tay Tịch Ly mà lôi đi. Cố Quân lắc đầu nhìn em gái mình đã hai sáu tuổi mà vẫn kích động như cô nhóc mười mấy tuổi thiếu niên, lôi kéo cổ áo của Cố Huệ, âm giọng trầm trầm ấm áp vang lên, đem thẻ ngân hàng của mình dúi vào tay Cổ Huệ: “Dùng thẻ của anh đi.”
“Anh hai, em không có thiếu tiền. Anh vẫn là cứ giữ lại tiền của mình để chuẩn bị tốt cho đám cưới tương lai của anh đi. À mà em quên, anh căn bản ngay cả đến một cô bạn gái cũng chưa có, ha ha ha.” Cổ Huệ khước từ tấm thẻ kia, đẩy lùi tay anh trai mình lại, âm thanh trêu chọc nói. Khóe môi Cổ Quân vì câu nói của em gái mình mà giật giật, anh liền đưa tay ra véo lấy cái tại cô, kẹp chặt cổ cô bằng tay mình: “Từ bao giờ em lại to gan như vậy, còn dám trêu chọc anh sao? Bây giờ lại còn giả bộ chê tiền của anh nữa hả?”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]