Cố Huệ vuốt vuốt cằm mình, ra dáng như một nam nhân phong lưu, cảm thán một câu nói: “Tiếc thật, chàng trai kia có vẻ như đã có chủ rồi, thân thiết đến như vậy cơ mà. Chỉ là nữ nhân bên cạnh anh ta dáng dấp trông cũng không tệ, còn có chút quen mắt”.
Từng lời nói của Cố Huệ như một con dao ghim thẳng vào tim cô. Tịch Ly không thể nào phủ nhận, hai người bọn họ trông vô cùng xứng đôi, đứng chung một chỗ chính là kim đồng ngọc nữ, khiến cho người nhìn người yêu. Cố Huệ nhận thấy sắc ặt Tịch Ly bỗng nhiên hơi tái xanh đi, bả vai cô còn không ngừng run
rẩy liên quan tâm hỏi han Tịch Ly:
“Cậu làm sao vậy? Đồ ăn không quen miệng nên bệnh dạ dày lại tái phát sao?”
Tịch Ly không biết lấy cớ như thế nào, cũng không thể nói mình có quan hệ dây dưa với Lạc Anh, cho nên làm ra điệu bộ giống như một con gà đang mổ thóc, ra sức mà gật đầu: “Ừ, đột nhiên dạ dày tớ cảm thấy không thoải mái lắm, tớ trở về trước có được không?” “Tất nhiên là được. Để tớ đưa cậu về” Cố Huệ nói rồi cầm túi xách đứng lên, nhanh chân chạy qua đỡ lấy Tịch Ly cùng mình đứng
dây.
“Được rồi mà. Cậu cũng không cần phải đỡ tớ đâu”.
Tịch Ly VỖ VỖ vào mu bàn tay Cố Huệ, nhưng lại có một điều đang làm cô lo lắng. Đó là để xuống dưới tầng dưới chỉ có một con đường duy nhất là đi qua chỗ Lạc Anh, nhưng cô hôm nay không có mang theo kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133505/chuong-107.html