Chương trước
Chương sau

“Thật là ngon”
Tịch Ly đem đũa gắp một miếng thịt kho đem cho vào trong miệng, mùi vị đậm đà quả thật là cho người ta yêu thích không thôi. “Thật vậy sao? Nếu ngon thì có nên ăn chiều một chút” Cố Hải cười hiền từ xới cơm vào bát giúp cho cô. “Thím cũng đừng khách khí, ngồi xuống cùng ăn cơm với cháu đi” Tịch Ly vội vàng nuốt miếng thịt xuống sau đó nhìn về phía Cố Hải. “Không được đầu, thiếu phu nhân, như vậy không hay lắm”
Thím Cố xua tay từ chối, bà cho rằng không nên làm trái phép tắc như vậy. Dù sao với
thân phận như hiện tại thì Tịch Ly là chủ, là khách, còn bà chỉ là người làm công, nên tự biết vị trí của mình.
Tịch Ly vốn không thích câu nệ, cô cũng biết Cố Hải rất khó bị lời nói lung lay cho nên trực tiếp đẩy ghế đứng lên, bước từng bước chân về phía Cố Hải rồi ấn vai bà ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô: “Trong nhà bây giờ đâu có người ngoài đầu. Coi như cháu năn nỉ thím đi, cả một bàn ăn lớn như vậy, chỉ có một mình cháu thì sẽ cô đơn chết mất thôi.” “Nhưng mà.” “Được không, thím Cố? Cháu cầu xin thím đấy! Tịch Ly bày ra gương mặt giống như chú cún con để lấy lòng Cố Hải, chắp hai tay cùng nháy mắt nhìn bà.
Cố Hải thấy bộ dạng có như vậy cũng không có cách nào từ chối liền chỉ có thể thở dài, bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng cô: “Thiếu phu nhân, cô thật tốt.”
Thấy Cố Hải chấp thuận, Tịch Ly ôm tấm tình vui vẻ quay lại chỗ ngồi, còn cầm muối lên.
lấy giúp Cố Hải một chén cơm đầy ụ: “Đồ ăn mà thím nấu thật sự rất ngon, nên ăn nhiều một chút”
Cô nói rồi ngồi xuống ghế của mình, hai người cứ thế im lặng một lúc lâu. Sau cùng vì không chịu được sự im lặng buồn chán này, Tịch Ly liền đem khúc mắc trong lòng mình nói ra cho Cố Hải:
“Thím Cố,cháu đã làm sai sao?”
Cố Hải thoạt có hơi giật mình trước câu nói bất ngờ của cô, nhưng rất nhanh bà liền khối phục lại dáng vẻ điềm đạm bình thường, nghiêm túc buông đũa xuống để lắng nghe vấn đề của Tịch Ly: “Thiếu phu nhân là đang muốn nói tới chuyện gì?” Tâm tình Tịch Ly thực tình đang rối rắm, cô hơi mím cánh môi, chính mình buông đũa
xuống, sau đó nhìn vào mắt Cố Hải:
“Ban nãy, cháu đã nặng lời với Lạc Anh. Có phải, cháu làm vậy là sai rồi hay không?”
Cố Hải mỉm cười, bà còn cho là cô đang gặp vấn đề nghiêm trọng gì, hóa ra là đang hồi tưởng lại chuyện cãi vã ban nãy.
Thím Cố nắm lấy bàn tay cô đang đặt ở trên bàn sau đó nói: “Người trẻ tuổi mà, yêu nhau đều khó tránh được cãi vã. Trước đây chính thím cũng như vậy, yêu đương mà không trải qua cãi vã thì làm sao càng thấu hiểu được nhau?”
“Nhưng mà thiếu phu nhân lớn tiếng với thiếu gia như vậy quả thật cũng không đúng. Cậu ấy chỉ là quá quan tâm đến cô, lo lắng cho an toàn của cô, cho nên mới gay gắt với những kẻ muốn gây tổn hại cho cô. Cái cô Vũ tiểu thư đó, tôi tin tưởng thiêu sphu nhân sẽ không ngốc nghếch đến mức không thể nhìn ra trong suốt những ngày qua cô ta đều cố tình làm hại cô, chia rẽ tình cảm của hai người mà, đúng không? Cho nên mọi việc thiếu gia làm, căn bản đều chính là vì cô, là lo lắng cho cô”. “Cháu chỉ cho rằng anh ấy là nhất thời nổi nóng.... Giọng Tịch Ly càng ngày càng nhỏ, cho thấy cô đang mất dần đi sự tự tin. “Không sao cả, mọi hiểu lầm nếu chân thành đều có thể hóa giải được thôi”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.