Cô ngoan cố cậy lên một bức tường mỏng cho rằng cảm xúc này của cô chỉ là trong một phút nhất thời, cũng cho rằng nụ hôn kia đối với Lạc Anh chỉ là một nghi thức. Anh đã từng ở nước ngoài lâu như vậy cho nên có thể dễ dàng hôn một cô gái để chúc ngủ ngon cũng là lẽ dĩ nhiên. Mà lúc này Lạc Anh cũng đang nằm trên giường lớn hồi tưởng lại hành động ban nãy của bản thân làm cho mặt anh hiện giờ có chút đỏ, nhịp tim cũng tăng lên nhanh chóng không khác với cảm xúc của Tịch Ly là bao. Cứ như vậy, cả hai người một nam một nữ đơn độc ở trong hai căn phòng với những suy nghĩ khác nhau yên lặng nằm trên giường lớn, chầm chậm đợi ánh bình minh lên. Vừa chợp mắt được một lúc, tiếng chim hót líu lo từ ngoài ô cửa sổ truyền vào đã đánh thức Lạc Anh tỉnh dậy. Anh nhanh chóng rời giường làm vệ sinh cá nhân, tùy tiện chọn một bộ vest sau đó bước xuống nhà, cổ họng anh hiện tại không hiểu sao lại cảm thấy có chút khàn khàn, khô khô. Vừa bước xuống tầng một, mùi thức ăn thơm phức đã xộc thẳng vào cánh mũi anh. Lạc Anh lần theo mùi hương đi vào phòng bếp liền thấy Tịch Ly đnag cặm cụi nấu ăn. Anh có chút sững sờ trước khung cảnh trước mắt. Trước mắt anh là hình ảnh cô gái nhỏ đang mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, đeo tạp dề hồng phấn, tóc buộc cao đuôi ngựa, đôi môi anh đào chúm chím thi thoảng chu lên, hai má còn phiếm hồng. Lạc Anh giống như không tin vào mắt mình, chỉ sợ đây là một giấc mơ, nếu như anh tiến lên một bước nữa thì anh sợ cảnh đẹp này sẽ liền tan đi mất cho nên Lạc Anh cứ chần chừ mà đứng đơ ra. Tịch Ly vừa vặn quay người lại, thấy anh đang đứng trơ ra như tượng nhìn mình thì có chút giật mình. Cô thấy anh giống như đang không tập trung liền nhanh tay tắt bếp, rửa sạch tay rồi tiến tới trước mặt anh mà khua khua bàn tay nhỏ: “Anh đang nghĩ gì mà chăm chú vậy?” Lúc này Lạc Anh mới giật mình, đưa tay sờ sờ lên chóp mũi: “Không có gì, anh chỉ muốn uống nước thôi”. Tịch Ly nghe thấy anh nói vậy liền nhanh chóng chạy đi giúp Lạc Anh rót nước rồi tự mình đưa cốc nước đặt vào lòng bàn tay anh. “Chờ chút” Lạc Anh vừa đưa miệng cốc lên môi mình liền bị cô cản lại: “Cà vạt của anh... Bị lệch rồi” Cô chỉ chỉ vào ngực áo mình, mắt hướng về cái cà vạt đang bị lệch trước cổ áo anh. Thú thật Lạc Anh trước giờ luôn tự mình thắt cà vạt nhưng anh cảm thấy mình chưa bao giờ quá thành công trong việc này. May mắn thì thắt được cà vạt trông gọn gàng, còn không thì hầu như nói đều sẽ bị lệch. “Anh không giỏi trong việc này lắm” Lạc Anh uống hết cốc nước mà cô đưa, sau đó ngượng ngùng gãi gãi đầu. “Vậy để em giúp anh.” Tịch Ly nói rồi tiến lên phía trước, căn bản cũng không để ý anh có đồng ý hay không mà trực tiếp giúp anh chỉnh lại và vật cho ngay ngắn. “Xong rồi” Xong việc cô liền thu tay về, nhìn anh mà nở một nụ cười đến tươi. Trái tim Lạc Anh bị nụ cười này làm cho xao xuyến. Một sự thật không thể chối cãi là cô cười lên trông rất đẹp, tựa như những tia nắng nhẹ của buổi ban mai, làm cho bất kì người đàng ông nào đứng trước mặt cô đều dễ dàng bị cô chinh phục, làm cho xao xuyến. “Cảm ơn em. Em làm việc này có vẻ rất thành thạo”. Lạc Anh nhìn xuống ngực áo mình, thật lòng khen một câu. “Cũng không phải là việc gì khó khăn lắm. Trước đây em rất thường xuyên làm” Cô cũng thành thật đáp lại anh, không suy nghĩ quá sâu xa về những lời mình vừa nói. Rất thường xuyên làm sao? Không hiểu sao khi cô nhắc về quá khứ, trong lòng anh liền dâng lên một cỗ khó chịu. Anh không giữ kín suy nghĩ của bản thân như bình thường mà trực tiếp bộc lộ thắc mắc trước mặt cô: “Trước đây em đã từng thắt cà vạt cho ai vậy?” “Một vài lần thắt cho bố em. Còn lại hầu như đều là giúp Quân Thành trước khi anh ấy đi làm vào buổi sáng” Tịch Ly vừa nói xong, cô mới giật mình nhìn lên gương mặt anh liền phát hiện mặt anh đã đanh đi đôi chút, đôi mày kiếm cũng đang chau chặt lại. Anh không nói thêm câu nào nữa mà vòng vòng qua khu bếp rồi ngồi vào bàn ăn. “Thím Cố, đem cho tôi một ly sữa nóng” “Em có làm bánh mì cùng trứng, còn có cả sữa nóng, anh có muốn ăn cùng không?” Tịch Ly nhanh nhảu bưng đồ ăn lên bày biện trên bàn, may mắn là đồ ăn vẫn còn đang nóng ẩm. “Không cần đâu!” Anh đẩy ghế đứng lên, định rời khỏi nhà bếp. Tịch Ly làm sao có thể ngu ngốc đến mức không nhận ra sự biến đổi bất thường trong tâm trạng của anh? Mới sáng ra đã giống như đứa trẻ lên ba đang giận dỗi vậy. “Em làm gì sai sao?” Hai tay cô bám chặt và gấu váy, môi anh đào cũng mím chặt lại vào nhau. Lạc Anh nhìn thấy sự hối lỗi của cô, lửa giận trong lòng mới vơi đi đôi chút. Nhưng anh nhất quyết không thừa nhận, anh chính là đang giận dỗi cô. “Không có chuyện đó đâu. Anh làm sao... Có thể giận em được chứ?” “Anh nói dối” Tịch Ly vẫn một mực không tin, một đôi mắt đẹp mở to ra ngước nhìn anh chằm chằm. Nhưng bắt gặp ánh mắt cực nóng của anh, cô liền ngay lập tức thu móng vuốt nhọn lại, lại cúi sập mặt xuống giống như một đứa trẻ đã phạm phải lỗi sai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]