Câu nói của Mạn Đình đã khiến nét mặt Diệp Ngôn lắng xuống, anh buông hẳn chiếc bút trên tay, mày kiếm bất giác gắt gao nhíu lại, chuyển mắt nhìn cô, giọng nói âm trầm vang lên:
"Chỉ vì tôi không cho nghỉ phép mà cô muốn nghỉ việc? Được việc rồi nên muốn làm mình làm mẩy với tôi?"
Như một giọt nước làm tràn ly, sau những gì Diệp Ngôn đã nói càng khiến Mạn Đình cảm thấy bản thân thật sự không hề được tôn trọng.
"Tôi không làm mình làm mẩy gì cả. Chỉ là thấy nơi này không còn phù hợp với mình nữa. Tôi muốn về quê vừa làm việc vừa chăm sóc cho bà nội già yếu, xin Chủ tịch phê duyệt cho tôi được nghỉ việc."
Diệp Ngôn chưa bao giờ bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Mạn Đình như lúc này. Thái độ thờ ơ của cô đã khiến tâm tình anh dần trở nên bức bối.
"Nếu nghỉ việc bây giờ thì bắt buộc phải bồi thường hợp đồng. Cô đủ khả năng sao?"
Rõ ràng là không muốn cho người ta nghỉ việc, nhưng cách bày biện lí do, cách nói chuyện câu nào thốt ra cũng làm tổn thương tôn nghiêm người ta một cách khó lòng cứu vãn.
"Trước khi vào làm chính thức, tôi chỉ ký hợp đồng theo chu kỳ ba tháng một lần. Hiện nay chỉ còn hai ngày nữa là hết nhiệm kỳ ba tháng. Nếu phải bồi thường chắc tiền lương tháng này của tôi cũng đủ."
Mạn Đình không ngại đáp trả, lần này đã thành công khiến Diệp Ngôn phải câm nín. Cô chỉ thấy rằng sắc mặt anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-nguyen-y-yeu-anh-la-em-sai/2512396/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.