Nghe xong câu nói của người đàn ông mà hai tai Mạn Đình bất giác lùng bùng.
Anh ta nói cô đang mang trong người con của anh sao?
Suy nghĩ chậm lại một chút để nhớ ra chu kỳ kinh nguyệt gần đây nhất của mình là khi nào, nhưng căn bản cô chẳng tài nào nhớ nổi vì "dì cả" đến thăm mỗi tháng đều không hề tuân theo quy luật. Thậm chí gần đây cô còn đang thắc mắc sao mãi vẫn không thấy "dì cả" đến, hóa ra lại là do mang thai ư?
"Anh...anh vừa nói cái gì?"
"Tôi nói em đang mang thai con của tôi! Phụ nữ mang thai cũng bị lãng tai sao ta?"
Để xác định lại lần nữa nên cô đã hỏi thêm một lần, nhưng không ngờ nam nhân bá đạo ấy lại trưng ra nét mặt trào phúng, khiến cô bất mãn.
"Sao anh nghĩ nó là con anh? Biết đâu là của người khác thì sao?"
Diệp Ngôn lắng đọng năm giây để tiến tới gần khuôn mặt mỹ miều của cô hơn, thẳng thừng đấu mắt với cô rồi mới chậm rãi, trầm giọng trả lời:
"Vì tôi tin tưởng em!"
Chỉ bằng một câu nói đã thành công khiến Mạn Đình ngây ra tại chỗ. Cô biết đã đến lúc nên nghiêm túc trước vấn đề nan giải đang diễn ra.
"Vậy anh định thế nào?"
"Đương nhiên là chịu trách nhiệm với em."
Diệp Ngôn trả lời mà không cần suy nghĩ, điều đó khiến Mạn Đình vô cùng kinh ngạc.
"Chịu trách nhiệm bằng cách nào khi anh đã là người có vợ?"
"Vậy phải xem em có đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-nguyen-y-yeu-anh-la-em-sai/2512394/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.