Hôm nay là thứ sáu, là ngày Mạn Đình được về nhà sau ba hôm nằm viện vì bị động thai, và cũng là ngày chồng của cô phải sang phòng vợ lớn ngủ.
Phận cô là vợ nhỏ, không danh không phận, càng không có được sự công nhận của mọi người rằng cô là vợ của Diệp Ngôn, là con dâu thứ của nhà họ Diệp thì lấy quyền gì lên tiếng đòi quyền lợi.
Cô yêu người đàn ông ấy, không muốn anh phải khó xử nên cam tâm chấp nhận thiệt thòi. Dù có buồn một chút cũng không sao, vì cô đã tự nhủ với lòng mình rằng một đêm rồi sẽ trôi qua rất nhanh.
Nhưng thực tế phũ phàng đã xô ngã chút ý chí kiên cường của cô một cách không thương tiếc. Mạn Đình quay trở về phòng đã rất lâu, cô thao thức trên giường đến nay cũng hơn hai tiếng, đêm thì mỗi lúc càng khuya nhưng cô lại không tài nào ngủ được.
Cô nhớ anh, nhớ vòng tay, nhớ mùi hương nam tính trên cơ thể của anh. Không có Diệp Ngôn bên cạnh thật sự cô rất khó ngủ.
"Đình Đình à, chỉ là một đêm thôi mà. Anh ấy sẽ không phản bội lời hứa với mày đâu, vì tình yêu mày phải cố lên! Fighting!!!"
Trong khi Mạn Đình đang vô cùng cố gắng tự an ủi bản thân thì bên phòng Tống Tuyết Nghi cũng chẳng khá hơn là bao, vì đến tận bây giờ mà Diệp Ngôn vẫn chưa quay trở về phòng.
Một mình Tống Tuyết Nghi ngồi trên giường chờ đợi, cô bây giờ trong lòng nôn nao không chịu được, vì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-nguyen-y-yeu-anh-la-em-sai/2511689/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.