Vương Kỳ An chưa bao giờ cảm thấy khó khăn khi thốt ra một câu nói như lúc này, nhìn vào ánh mắt mong đợi mang đầy hi vọng của Mạn Viên Hân, mà tâm trạng cô càng thêm nặng nề.
Nói thì chắc chắn phải nói, nhưng trước khi mở lời Vương Kỳ An đã nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của người phụ nữ ấy, cố điềm tĩnh trả lời:
"Vẫn chưa có thông tin của tiểu Hàn, em đã báo Cảnh sát và họ đã vào cuộc tiến hành tìm bé rồi, chị cố gắng giữ bình tĩnh nha, một đứa trẻ đáng yêu như tiểu Hàn sẽ không gặp phải chuyện gì tồi tệ đâu!"
Bấy nhiêu hi vọng dường như đều sụp đổ trong nháy mắt, Mạn Viên Hân ngã khụy xuống sàn nhà lát gạch lạnh giá, nước mắt không ngừng thi nhau rơi xuống, những tiếng khóc nghẹn ngào vang lên giữa căn phòng, khiến người nghe không khỏi xót xa.
Vương Chính Phàm bước tới, ôm lấy người phụ nữ đáng thương ấy, cho cô mượn bờ vai mạnh mẽ của mình để tựa vào ngay những lúc khổ sở thế này.
"Em đừng vội bi quan, anh tin tiểu Hàn vẫn đang bình an. Rồi cảnh sát sẽ sớm tìm được thằng bé mang về cho em!"
Những gì Vương Chính Phàm vừa nhỏ nhẹ động viên, căn bản chẳng giúp ích được gì cho tâm trạng cô ấy. Đến cả Vương Kỳ An cũng chẳng kìm được nước mắt khi nhìn thấy Mạn Viên Hân đau khổ, khóc lóc nghẹn ngào.
Có nỗi đau nào bằng mẫu tử xa nhau, lại còn không rõ tung tích như bây giờ cơ chứ!
Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-nguyen-y-nghiet-duyen-dut-doan/2570393/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.