Bất đắc dĩ gánh trên vai trọng trách của một người bảo vệ, Vương Chính Phàm bận việc phải đi nên Vương Kỳ An buộc lòng phải thay thế.
Mạn Viên Hân vì muốn ra ngoài mà suýt nữa nổi trận lôi đình, để xoa dịu tâm tình bất ổn của cô nên Vương Kỳ An đành xuống nước thỏa hiệp. Thế là cuối cùng người phụ nữ ấy cũng được đưa ra khỏi nhà, đi dạo vòng quanh trong thời gian chờ đợi Vương Chính Phàm quay về.
"Chị nhớ là không được buông tay em nha, nếu không kẻ xấu sẽ tấn công rồi bắt tiểu Hàn đi mất đó."
"Tôi biết rồi, Chính Phàm không có nói nhiều như cô vậy đâu."
Bị chê thẳng mặt Vương Kỳ An chỉ biết trưng ra khuôn mặt dở khóc dở cười. Giờ cô mới nhận ra một điều rằng, người thật sự được Vương Chính Phàm cưng chiều là Mạn Viên Hân chứ không phải cô em gái nhỏ An An nữa rồi.
Nhưng mà cũng không thể phủ nhận nhận rằng những lúc Mạn Viên Hân thế này thật sự rất đáng yêu. Cô như một đứa trẻ, không còn buồn phiền, không còn lo nghĩ nữa.
Nếu có thể giúp cô bắt đầu lại từ đầu ngay trong trạng thái hiện tại thì có lẽ là một điều rất tốt. Thay vì một tờ giấy đã bị lấm lem bởi mực đen được đổi thành một trang giấy trắng, có thể tùy ý phác họa lại cuộc sống với một màu sắc khác thì còn gì tốt hơn.
"Sao cô im luôn rồi?"
Thấy Vương Kỳ An không nói gì nữa nên Mạn Viên lại hiếu kỳ, quay qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-nguyen-y-nghiet-duyen-dut-doan/2570367/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.