Mạn Viên Hân hỏi, Vương Chính Phàm anh có yêu cô nữa hay không? Dĩ nhiên là còn yêu, còn thương mới bỏ ra công sức âm thầm bám theo suốt 6 tháng qua, bỏ hết công việc để chạy về đây lặng lẽ bảo vệ cô như những ngày qua đã làm. 
Nhưng dù là khi anh nhìn thấy gương mặt vừa dè dặt, vừa mong chờ của cô thì anh lại thẳng thừng trả lời vỏn vẹn một từ: 
“Không.” 
Lời nói tuyệt nhiên phũ phàng làm nét mặt xinh đẹp của cô nàng thoáng đượm buồn, cô cũng tự động rời xa anh, sau đó khẽ nói: 
“Vậy anh chạy tới đây làm gì?” 
“Dĩ nhiên là để trừng phạt em. Mạn Viên Hân, em tài giỏi thật khi đã thành công thay đổi tôi.” 
Vương Chính Phàm nhếch môi cười nhạt, nói xong liền dang tay kéo Mạn Viên Hân ôm vào lòng. Đồng thời nắm bàn tay cô vừa bóp nát điếu thuốc lên xem xét, khi nhìn thấy một vết đỏ khá to thì đôi mày kiếm liền gắt gao cau có, giọng anh đanh đá vang lên: 
“Mạng của em là tôi năm lần bảy lượt cứu về, tận tụy chăm lo hết năm này sang tháng nọ, bây giờ ai cho em cái quyền tự hủy hoại bản thân?” 
“Không yêu tôi thì anh quan tâm làm gì? Anh lấy quyền gì quản?” 
“Vì em là của tôi, em bắt buộc phải nghe lời.” 
“Vương Chính Phàm, anh không còn là anh nữa rồi.” 
“Nhờ em cả đấy bảo bối. Tôi thương, tôi chiều em quá nên em chả xem tôi ra gì hết, muốn đi là đi biệt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-nguyen-y-nghiet-duyen-dut-doan/2570302/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.