Mạn Viên Hân vừa lèm bèm chê trách anh bạn cùng giường xong, tưởng được yên thân nhưng nào dễ dàng đến thế. Vì những gì cô vừa nói đều lọt hết vào tai ai kia, nên chưa được ba giây sau cô đã bị người đàn ông kéo một phát ngã nhào về phía anh ta, ngang nhiên bị anh ôm vào lòng.
“Em vừa nói gì, nói rõ hơn tôi nghe.”
Âm giọng lạnh lùng như sương rơi trong đêm của Vương Chính Phàm vừa thoang thoảng qua tai, làm Mạn Viên Hân bất giác rùng mình.
Cô lúng túng, ngập ngừng nói:
“Em…em nói anh đẹp trai mà.”
Nói xong, cô nàng liền nhe răng cười. Sau đó đành làm con mèo ngoan ngoãn nằm trong vòng tay người yêu. Nhờ vậy mà làm lòng dạ ai đó tuyệt nhiên hài lòng, anh khẽ cong môi cười nhẹ, rồi hỏi:
“Ôm thế này đã hết lạnh chưa?”
“…” Mạn Viên Hân chỉ gật đầu, rồi chủ động ôm lấy anh.
Cứ như vậy, giữa cả hai dần để sự yên tĩnh lên ngôi. Mãi một lúc sau, Mạn Viên Hân mới khẽ lên tiếng:
“Em không thể ở yên một chỗ để tiếp tục chờ đợi. Dù thế lực của anh nay đã vững mạnh, nhưng suy cho cùng em vẫn hiểu những con người đó hơn anh. Chỉ có trong những cuộc họp mặt họ mới bóc mẻ khuyết điểm của đối phương. Cuộc hội tụ vào ngày mốt là cơ hội tốt để em thăm dò bọn họ.”
Dù Vương Chính Phàm đã nói gì, thì Mạn Viên Hân vẫn không muốn thay đổi kế hoạch. Cô không muốn anh dính vào những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-nguyen-y-nghiet-duyen-dut-doan/2570294/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.