Nghe thấy câu hỏi từ Vương Phỉ, Mạn Triết Hàn liền hướng mắt nhìn cậu thanh niên trước mặt. 
Nhìn dáng vẻ, chắc nhỏ hơn cậu tầm ba bốn tuổi, nhưng từ phong thái, khí chất và chiều sâu của đôi mắt, đều cho thấy cậu thanh niên này là người có suy nghĩ thấu đáo, tư duy chín chắn từ sớm. 
Và thông qua câu hỏi ấy, thì Mạn Triết Hàn thừa sức đoán được, cậu ta là con của mẹ mình, nghĩa là anh em cùng mẹ khác cha với cậu. 
Hai người cùng do một người mẹ sinh ra, nhưng lại mang hai số phận khác nhau. Người thì gấm vóc lụa là, nhìn qua đã biết con nhà quyền quý. Kẻ thì ăn mặc quê mùa, chẳng cần nghĩ cũng biết được là người thuộc tầng lớp thấp kém trong xã hội này. 
Suy nghĩ bâng quơ một chút, Mạn Triết Hàn khẽ cười nhạt, rồi nói: 
“18 năm qua đã không gặp mặt, thôi thì bây giờ cứ xem như hai người xa lạ vô tình lướt qua nhau đi. Cậu ra bảo bà ấy nhanh chóng trở về với gia đình của mình đi.” 
“Anh có biết bao năm qua mẹ đã khổ sở như thế nào khi không tìm được anh không, mà bây giờ lại giở cái thái độ khốn kiếp đó ra đối xử với mẹ?” 
Vương Phỉ tuyệt nhiên tức giận, đôi mắt của cậu ngày càng trở nên sắc lạnh khi nhìn người anh cùng mẹ khác cha với mình. 
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Vương Phỉ đã được nghe Vương Chính Phàm kể về quá khứ bi thương của mẹ mình trước đó. Cậu biết, trong lòng bà vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-nguyen-y-nghiet-duyen-dut-doan/2570255/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.